Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 820: Gửi lời hỏi thăm đến Thăng ...

Chương 820: Gửi lời hỏi thăm đến Thăng ...Chương 820: Gửi lời hỏi thăm đến Thăng ...
Mái chèo ở hai bên thuyền xương bắt đầu chuyển động, chở thân hình đơn bạc của Yến Tiểu Như hòa vào màn sương.
Sương mù trắng dâng lên trước mặt Yến Tiểu Như, nhanh chóng che phủ thân hình nàng.
Mà hòn đảo phía sau nàng nhanh chóng biển mãt trong màn sương. Chẳng mấy chốc, trong thế giới của Yên Tiểu Như chỉ còn lại sương mù nhợt nhạt.
Dù cho đang là đêm khuya, lúc này cũng không có màn đêm buông xuống trên Biển Sương Mù. Dường như làn sương trắng này vĩnh viên tổn tại, không bao giờ biển mât. Mái chèo của thuyền xương không ngừng hoạt động trong nước, tiếng nước ào ạt truyền ra trong biển. Nhưng lần này, kỳ lạ là không có bóng đen quỷ dị nào đuổi theo trong nước. Những bóng đen dưới nước đi theo. Yến Tiểu Như suồt chặng đường đền đây, bây giờ không biết đã đi đâu.
Khi Yến Tiểu Như đang hoang mang, trong sương mù phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng đen cao lớn.
Con quái vật kia xuất hiện một cách ưu nhã và bình tĩnh trong màn sương. Trong sương mù, khi thuyền xương của Yến Tiểu Như đến gần, bóng dáng của nó cũng dần dần rõ ràng.
Lúc này, con ngươi của Yến Tiểu Như chợt co rút lại.
Trái tim cũng ngừng đập trong nháy mát.
con Nàng nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi, nhìn con côn trùng không lổ xấu xí lại tao nhã kia kéo theo tầm sa y màu đen chậm rãi xuầt hiện trong sương trăng.
Bị đánh cho trở tay không kịp.
Con quái vật này!
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Nó đến để giết mình?
Toàn thân Yến Tiểu Như căng cứng, trong lòng hiện lên một tia sợ hãi. Chiếc thuyển xương tiếp tục tiến về phía trước tựa như không phát hiện ra vần để gì, chở Yến Tiểu Như vượt qua bên người con côn trùng khổng lổ.
Nhưng con quái vật xấu xí kinh khủng này chỉ lặng lẽ xuất hiện ở đó. Khi Yến Tiểu Như lướt qua bên cạnh nó, nó không hể ra tay tân công nàng. Ngược lại còn mỉm cười, khom người cúi chào Yên Tiểu Như một cách kỳ lạ - Không sai, nó đang mỉm cười.
Lúc này, Yến Tiểu Như lại nhìn thấy nét cười trên một con côn trùng.
Con quái vật có hình dạng côn trùng to bự này lại đang đợi nàng ở đây và tiên nàng đi!
Toàn thân Yến Tiểu Như đều cảm thây lạnh lẽo.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, khi bóng dáng của con quái vật biển mất trong sương mù, Yên Tiểu Như nghe thây tiếng cười khẽ tao nhã bên tai. “,,„Nhờ ngươi thay ta gửi lời hỏi thăm đến Thăng Tiên Giả." Lý Mộc Dương mở to mắt trong bóng tôi.
Lần này hắn mở mắt không phải vì thất bại trong trò chơi.
Mà là vì một luồng ác ý lạnh lẽo, đột ngột ập đền từ trong cõi u minh, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
",,.Có ai đang lén lút nguyền rủa mình?"
Lông mày của Lý Mộc Dương khẽ nhíu lại.
Hắn lập tức đứng dậy kiểm tra tình trạng của mình.
Nguyền rủa và yểm trấn chỉ thuật là những chiêu trò rât phổ biên trong ma đạo. Giờ đây danh tiếng của Lý Mộc Dương lan truyền khắp nơi, danh tiêng này cũng sẽ thu hút ác ý từ những kẻ thù ần mình trong bóng tối.
Tuy nhiên, sau khi cẩn thận kiểm tra tình trạng của mình một lúc lâu, hắn không phát hiện bất kỳ dầu vết nào của việc bị nguyền rủa hay yểm trấn. Luồng ác ý lạnh lẽo đó chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, rồi lặng lẽ tan biên.
Có vẻ như đó chỉ là ảo giác của Lý Mộc Dương.
Tình trạng kỳ lạ này khiến Lý Mộc Dương nheo mất lại.
"Kỳ quái thật sự... "
Hiện tại hắn đã đạt đến cảnh giới Thần Du, nguyên thần đã ngưng tụ, bắt đầu hòa hợp với thiên địa đại đạo. Những linh cảm chợt hiện khi có điểm báo chắc chắn không phải là ảo giác.
Nhưng bây giờ hắn lại không thể tìm ra nguồn gốc của ác ý đó.
Nếu có ai đó đang nguyễn rủa hắn từ xa, ác ý không thể tan biển nhanh như vậy.
Suy nghĩ một lúc lâu mà không thể - tìm ra câu trả lời, Lý Mộc Dương quyết định tạm gác lại lo lãng sang một bên và tiếp tục cày trò chơi.
Trong những ngày gần đây, hắn đã kiên trì tìm cách vượt qua các thử thách, cuổi cùng đã dân cô bé Nhiếp Ngữ Băng đến trước cửa cung điện, chỉ còn một bước nữa là sẽ tiển vào trong.
Trò chơi đang tiến vào giai đoạn rất quan trọng.
Nhưng khi Lý Mộc Dương vừa định quay lại giường ngổi xuống, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng reo hò chói tai.
Tiếng reo hò đó ổn ào đến mức dường như tất cả đệ tử Luyện Ma Tông trên phi thuyền đều đang hò hét.
Còn có pháo hoa bay lên trời, náo nhiệt như ngày lễ hội.
Lý Mộc Dương suốt ngày tự nhốt mình bể quan trong phòng, ngay lập tức cảm thây khó hiểu.
Những đệ tử Luyện Ma Tông này đang phần khích vì điểu gì?
Có chuyện vui gì đã xảy ra?
Hắn nghỉ ngờ đứng dậy, vừa đúng lúc nghe thầy tiếng bước chân nhanh chóng tiến lại gần.
Khi Lý Mộc Dương mở cửa ra, hắn vừa văn nhìn thầy muội muội nhà mình, Lý Nguyệt Thiền, cùng với sư tỷ Ninh Uyển Nhi, và người đứng đầu trong nhóm đệ tử nội môn, thiếu niên lạnh lùng Trình Phi Dương, đang vui vẻ chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận