Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 579: Muội muội quan tâm (2)

Chương 579: Muội muội quan tâm (2)Chương 579: Muội muội quan tâm (2)
Trong thời gian dài hắn vẫn luôn kháng cự sự tổn tại của hai người thân này, bây giờ thật khó có thể thoải mái tiếp nhận tình yêu thương nặng nề như vậy.
Đến mức Lý Mộc Dương còn không kịp phản ứng trước tiểng muội muội mở cửa đi ra.
Lúc này hai huynh muội đang nhìn nhau, Lý Mộc Dương theo bản năng vây tay muốn phá vỡ tình thê bề tắc. Nhưng phản ứng của thiếu nữ nhanh hơn.
Nàng đột nhiên bước tới, bắt lấy tay Lý Mộc Dương.
Trước khi Lý Mộc Dương kịp phản ứng, đã mạnh mẽ kéo Lý Mộc Dương đi.
Hai người nhanh chóng rời xa căn phòng kia, đi đền lồi ra của khoang thuyển. Ánh sáng của bầu trời chiếu vào hai người, Lý Nguyệt Thiển nhẹ giọng thở dài: "Huynh trưởng, không cần vào trong, để Nhị thúc Nhị thẩm ở lại một lát."
"Bây giờ ngươi đi vào, ngược lại không được tự nhiên. "
Muội muội trời cho vẫn thông minh như trước.
Lý Mộc Dương thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thoải mái - Hắn đúng là không dám gặp phụ . mâu của mình trong tình cảnh và bầu không khí đó.
Lúc này hai huynh muội đứng ở lối ra vào khoang thuyền, nhìn mây mù nhanh chóng lướt qua bên ngoài, Lý Nguyệt Thiển đột nhiên lên tiêng. "Huynh trưởng, ta muốn để Nhị thúc Nhị thẩm rời đi một mình." "Mặc dù bọn họ rời đi, cũng có thể bị ma tu Thanh Dương Hội tìm thây. " “Nhưng dù sao Nhị thúc Nhị thẩm cũng chỉ là hai người phàm, Thanh Dương Hội sẽ đuổi giết chúng ta, không cẩn dùng đến con tin."
"Nếu như Nhị thúc Nhị thẩm rời đi trồn, có lẽ còn có thể tìm được một con đường sông... "
Lý Nguyệt Thiền nói với Lý Mộc Dương suy nghĩ trong trong lòng.
Lý Mộc Dương hơi suy tư, gật đầu: "Được, ta đề thị nữ hộ tông bọn họ rời đi."
Con át chủ bài cuối cùng của Lý Mộc Dương, càng Ít người chứng kiên càng tốt.
Nếu như có thể, hắn thậm chí còn hy vọng muội muội trời cho cũng không ở trên phi thuyền.
Mặc dù từ lúc Nguyệt Thiển muốn ở lại cùng hắn đồng sinh cộng tử, Lý Mộc Dương đã buông xuông một phần cảnh giác đổi với cô muội muội này.
Nhưng hắn là người thận trọng, không muốn khảo nghiệm nhân tính. Sự cám dỗ của Tiên Khí thượng cổ, đủ để khiển lòng người biên chất.
Thời gian không còn nhiều, hiện tại huynh muội Lý Mộc Dương đã đạt được nhất trí.
Thế là kế hoạch để hai phu thê Lý Đại Mục chạy trồn ngay lập tức được thực hiện.
Chuyến đi này Lý Mộc Dương có hai thị nữ đi theo, cả hai đều là đệ tử ngoại môn của Ma Tông.
Bởi vì dung mạo không tầm thường và thông minh khéo léo nên được thăng vào nội môn để phục vụ các đệ tử thân truyền.
Hai người thị nữ, một người là Luyện Khí Cảnh cấp bảy, người còn lại Luyện Khí Cảnh cấp năm.
Trình độ tu luyện của ở mức trung bình, nhưng có thể điều khiển pháp khí, miễn cưỡng có thể coi là người tu luyện.
Lý Mộc Dương bảo muội muội vào phòng gọi phụ mâu chuẩn bị rời đi, còn hãn thì đi phân phó thị nữ.
Suy xét đến vấn đề tiền bạc, Lý Mộc Dương không đưa phụ mẫu tiền hay vật giá trị gì để mang theo bên mình, phòng ngừa chuyện Tào Tung đi Từ Châu().
Chuyện Tào Tung đi Từ Châu(): Giữa năm 193, cha con Tào Tung mang theo hơn 100 xe hành lý chứa nhiều vàng bạc châu báu giá trị. Đoàn xe của Tào Tung đi ngang qua Từ Châu được thứ sử Từ Châu là Đào Khiêm tiếp đón. Sau đó Đào Khiêm còn cử đô úy là Trương Khải dân 200 quân hộ tống Tào Tung. Giữa đường, Trương Khải nổi lòng tham, giết chết Tào Tung và cướp hết tài sản.
Chuyện Tào Tung đi Từ Châu(*): Giữa năm 193, cha con Tào Tung mang theo hơn 100 xe hành lý chứa nhiều vàng bạc châu báu giá trị. Đoàn xe của Tào Tung đi ngang qua Từ Châu được thứ sử Từ Châu là Đào Khiêm tiếp đón. Sau đó Đào Khiêm còn cử đô úy là Trương Khải dân 200 quân hộ tổng Tào Tung. Giữa đường, Trương Khải nổi lòng tham, giết chết Tào Tung và cướp hết tài sản.
Mặc dù trong Nhẫn Càn Khôn của hắn và Nguyệt Thiền đều có giấu bảo vật. Nhưng Lý Mộc Dương không đưa tài sản gì, để hai phu thê Lý Đại Mục một thân một mình rời phi thuyền cùng hai thị nữ, bay đến núi rừng gần nhất để ẩn náu.
Còn ba người tiếp tục ngồi phi thuyền và bay về phía tông môn.
Ánh sáng tím xẹt qua bầu trời, những vết nứt và khe hở trên phi thuyển Vân Liên đã lan rộng ra toàn bộ thân tàu. Gần như toàn bộ vỏ ngoài của chiếc phi thuyền đếu bị hiện đây các vết nứt.
Pháp khí thượng phẩm đã hao phí số lượng lớn linh vật để chê tạo, đang trên bờ vực tan nát.
Lý Nguyệt Thiền nhìn bầu trời sáng rực bên ngoài, nhẹ giọng thở dài. "Lão sư, thật xin lỗi... "
Vào bước ngoặt cuối cùng, thiếu nữ nhẹ nhàng xin lôi.
Nàng gánh chịu sự kỳ vọng và tin tưởng của lão sư, nhưng lại hành động tùy hứng vào lúc này, ý đổ lấy cái chết để ép lão sư ra tay giúp đỡ. Là một đệ tử, nàng không đủ tư cách. Nhưng giọng nói của phụ nhân thần bí lại rất bình tĩnh.
"Trong tình trọng nghĩa, vốn là nguyên nhân vi sư nhìn trúng ngươi. " “Nếu như ngươi không phải loại người như thể thì ngay từ đầu lão sư cũng sẽ không chọn ngươi."
Phụ nhân thần bí sâu xa nói: “Không sao đâu, chuyện này đều là lão sư tự chuôc lây."
Phụ nhân thần bí cười khuyên đệ tử. Nhưng trong lòng nàng lại khẽ thở dài.
Nha đầu thối, lão sư không cứu được ca ca của ngươi, nhưng sao có thể để ngươi đi chết... Nếu thật sự đến thời khắc sống còn, bà chắc chăn sẽ cưỡng ép đưa tiểu nha đấu này đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận