Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 193: Ta muốn truyền cho ngươi.

Chương 193: Ta muốn truyền cho ngươi.Chương 193: Ta muốn truyền cho ngươi.
Chương 193: Ta muốn truyền cho ngươi.
Chuyện này cũng không có vấn đề gì, mặc dù hai người ở cùng trong một bí cảnh, nhưng thân phận chênh lệch quá lớn.
Một người là trưởng lão Ma Tông, một người là đệ tử ngoại môn nhỏ yếu, mặc dù bởi vì tình thế nên tạm thời có thể nói chuyện với nhau, nhưng đệ tử ngoại môn cuối cùng vẫn là đệ tử ngoại môn, hắn không thể quá đắc ý.
Từ đầu đến cuối Lý Mộc Dương luôn tỉnh táo hiểu rõ thân phận của mình.
Hắn không muốn vì bây giờ quá đắc ý mà sau này sẽ bị Yến Tiểu Như thanh toán.
Nhưng sự coi nhẹ này, dường như khiến ánh mắt của nữ nhân không còn sống lâu nữa ngày càng ảm đảm.
Cuối cùng, vào một đêm trong ngày, Lý Mộc Dương như thường lệ nướng xong măng, nhanh chóng ăn hết phần của mình, nằm xuống chuẩn bị giả vờ ngủ.
Nhưng lúc này, nữ nhân ngồi bên đống lửa im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng.
"Lý Mộc Dương..."
Âm thanh của nữ nhân vô cùng suy yếu nhưng giọng điệu vẫn hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.
Nàng rất ít khi gọi thẳng tên của Lý Mộc Dương, ánh mắt lang lặng nhìn Lý Mộc Dương chăm chú.
Sau khi thấy Lý Mộc Dương mở mắt ngồi dậy, nữ nhân nhìn vào mắt Lý Mộc Dương, nghiêm túc hỏi.
"Có phải ngươi phiền chán ta rồi không?"
Giọng của nữ nhân yếu ớt bất lực, nhưng lại hỏi rất nghiêm túc.
Lý Mộc Dương nghe được câu hỏi này sửng sốt, trừng mắt nhìn: "Hả?"
Cái gì vậy... Từ đâu mà nói như vậy?
Vẻ mặt Lý Mộc Dương ngơ ngác.
Đã thấy nữ nhân bên đống lửa nhìn hắn, lặng lẽ nói ra từng chữ.
"Tiếp theo ta sẽ không nói nhảm nữa, ta muốn truyền cho ngươi 'U Minh Ma Công' mà ta tu luyện, ngươi có muốn học không?"
Bên đống lửa, Yến Tiểu Như thở từng hơi yếu ớt, nhưng lời nàng thốt ra lại khiến người ta kinh ngạc.
'U Minh Ma Cong là một truyền thừa thượng cổ mà Yến Tiểu Như vô tình có được, nó chính là nền tảng xây dựng nên căn cơ của nàng.
Cho dù có là đệ tử chân truyền thì cũng chỉ nhận được một phần truyên thừa mà thôi.
Nàng có thể trở thành trưởng lão của ma tông ở tuổi 29, chắc chắn phải nhắc đến truyền thừa cổ xưa thần bí này.
Bây giờ đối mặt với Lý Mộc Dương, Yến trưởng lão lại chủ động muốn truyên toàn bộ 'U Minh Ma Công cho hắn.
Lý Mộc Dương sửng sốt, gần như hoài nghi mình nghe nhầm.
"Khoan... Từ từ đã, Yến trưởng lão." Lý Mộc Dương do dự một chút, thận trọng nói: "Người chắc là mệt mỏi rồi đúng không? Có cần nghỉ ngơi một lúc không?”
Hắn không chỉ dè dặt mà giọng điệu cũng dịu hơn rất nhiều.
Hắn nghi ngờ Yến trưởng lão bị nóng đến hỏng não, tinh thần bất ổn, bắt đầu nói mê sảng rồi.
Nhưng Yến Tiểu Như lại nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng, tuy hơi thở yếu ớt nhưng nói một cách rất kiên định.
"... Ngươi chỉ cần trả lời có muốn hay không thôi."
Vẻ mặt Yến Tiểu Như vẫn lạnh nhạt, ánh mắt không hề khác thường, thần chí thanh tỉnh, không hề có dấu hiệu nói năng mất kiểm soát.
Bây giờ, Lý Mộc Dương đã tin chắc rằng Yến trưởng lão thật sự có ý định truyền lại ma công cho mình.
Nhưng...
"Yến trưởng lão, hiện tại chúng ta đang ở bí cảnh, tu vi suy yếu, cho dù người có dạy ma công cho ta thì ta cũng đâu thể nào tu luyện được."
Lý Mộc Dương xòe hai tay ra, nói có lý có lẽ: "Vẽ phần như ngươi nói, nếu như vậy... Ta rất hiểu vào ngộ tính và trí nhớ của mình, nếu không có thời gian hai tháng trở lên, ta căn bản chẳng để được chữ nào vào đầu."
Yến Tiểu Như nói truyên thụ công pháp ở đây rõ ràng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Chưa kể nếu hắn đi theo nàng, học thuộc được hết nội dung của công pháp thì thời gian luyện Kinh Hồng Kiếm Quyết của Lý Mộc Dương sẽ bị trì hoãn rất nhiều.
Nữ nhân này còn sắp chết rồi, vậy thì thời gian của Lý Mộc Dương sẽ càng ngày càng ít!
Lý Mộc Dương gấp muốn chết, chỉ hận không thể bay vào trò chơi ngay lập tức để tiếp tục luyện kiếm quyết.
Nhưng xét thấy Yến Tiểu Như, người ngồi trước mặt mình, hình như có vấn đề gì đó vê thần kinh, sợ nàng ta lại nghĩ ngợi không thông, tự sát trước thời hạn, Lý Mộc Dương đành phải đặt trò chơi sang một bên, chú ý đến vị 'trưởng lão rỗng vỏ không người quan tâm này.
Hắn nặn ra vài câu để nói với Yến Tiểu Như, hỏi tại sao đối phương đột nhiên muốn truyền ma công cho hắn.
Chẳng lẽ nàng ta lo lắng ma công bị thất truyền?
Yến Tiểu Như lạnh lùng nhìn hắn, nói: "U Minh Ma Công là do ta vô tình có được, nếu nó biến mất theo ta thì cũng chẳng có gì đáng tiếc."
"Chẳng qua là, gần đây ngươi cứ ngủ suốt ngày, thời gian trong một ngày dùng hết cho việc ngủ... Ngươi chán ghét ta nói dông dài nên cố ý tránh mặt ta đúng không? Hay là trước đây ngươi bị thương và cần hồi phục?”
Yến Tiểu Như lạnh nhạt nói, đi thẳng vào vấn đề chính.
"À thì... Việc này..."
Lý Mộc Dương sửng sốt, không ngờ trưởng lão lại hỏi thẳng như vậy. Hắn gãi đầu nói: "Không phải ta bị thương hay chán ghét người, chỉ đơn giản là buồn chán mà thôi, trong bí cảnh này chẳng có việc gì để làm, ta cũng không thể tu luyện, mỗi ngày ngoài ngủ thì còn có thể làm gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận