Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 447: Đừng chết

Chương 447: Đừng chếtChương 447: Đừng chết
Chương 447: Đừng chết
Yến Tiểu Như không hỏi tiếp đến cùng Lý Mộc Dương hắn làm bằng cách nào, Yến Tiểu Như trực tiếp tin tưởng hắn: "Nếu ngươi có thể phế bỏ thần thông cải tử hoàn sinh phiền phức kia của Huyết Liên Giáo, giáo phái này sẽ không còn gì để uy hiếp nữa."
Lý Mộc Dương cười nói: "Cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta, yên tâm ở bên ngoài thực hiện kế hoạch của ngươi đi, ta ở trong nhà giam không sao cả, ngươi ở bên ngoài chuẩn bị chặt đứt mối liên hệ giữa Tứ Phương Đỉnh và địa mạch, còn ta lặng lẽ phá bỏ sức mạnh cải tử hoàn sinh của Tứ Phương Đỉnh"
"Chúng ta đồng tâm hiệp lực, hoàn toàn chấm dứt cuộc náo loạn này của Huyết Liên Giáo."
Lý Mộc Dương chân thành nói.
Yến Tiểu Như tiếp tục gật đầu: "Được! Nghe ngươi, ta sẽ để Trình Phi Dương âm thầm chăm sóc ngươi. Nếu kế hoạch của ngươi có thể thành công thì tốt, nhưng cho dù không thể thành công thì cũng không cần miễn cưỡng."
"Chỉ cần chặt đứt mối liên kết giữa Tứ Phương Đỉnh và địa mạch, thì đã có thể bình định hỗn loạn ở nơi này."
Đối mặt với yêu cầu của Lý Mộc Dương, Yến Tiểu Như chấp nhận toàn bộ, nghe lời đến mức đáng kinh ngạc.
Lý Mộc Dương thậm chí còn hoài nghi, vào lúc này nếu có yêu cầu nàng làm một việc ép buộc' nhỏ, nàng cũng sẽ không từ chối.
Nhưng thấy thời gian đã sắp hết, Lý Mộc Dương cũng không nói thêm gì.
Hắn mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi nhanh đi, đừng ở trong ngục lâu, sau này cũng đừng tự mình đến gặp ta... Quá nguy hiểm."
Lý Mộc Dương thành khẩn nói, thúc giục Yến Tiểu Như rời đi.
Nhưng trong bóng tối Yến Tiểu Như lại lặng yên nhìn hắn, không hề nhúc nhích.
Nàng tiến lên hai bước, đi đến trước song sắt, lẳng lặng mà nhìn Lý Mộc Dương bị hàng rào ngăn cách trước mặt, nói: "Vẫn còn thời gian..."
Lý Mộc Dương trừng mắt nhìn, cho rằng nữ nhân này còn có lời muốn nói.
Nhưng Yến Tiểu Như đột nhiên đưa tay luồn vào trong hàng rào, ôm mặt Lý Mộc Dương, nhẹ nhàng kéo hắn đến trước người mình.
Sau đó, Yến Tiểu Như đang ở ngoài nhà giam kiêng chân lên, tiến đến.
Hương thơm trầm lặng thanh nhã xông vào mặt, hai mắt Lý Mộc Dương đột nhiên mở to.
Hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Yến Tiểu Như gần trong gang tac và đôi môi mềm mại ẩm ướt của nàng.
Lúc này hơi thở, đôi môi và tiếng tim đập của hai người đan xen hỗn loạn vào nhau.
Cảm giác mơ màng khiến người ta say mê không ngừng hiện lên.
Giờ khắc này Lý Mộc Dương tựa như đang uống ngọc lộ quỳnh tương, theo bản năng tìm kiếm vị ngọt trên môi lưỡi, ánh mắt có chút mê ly. Sau một lúc lâu, hai người với quần áo và đầu tóc hơi lộn xon, tách ra trong bóng đêm.
Nàng lui về sau hai bước, nhìn Lý Mộc Dương ở trong rào sắt, vị trưởng lão Ma Tông như tảng băng này, vẻ mặt vẫn hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.
Nhưng trong mắt của nàng lại hiện lên một tâng hơi nước mê ly.
Hai má của nàng cũng lặng lẽ nhuộm hồng.
Nàng lắng lặng nhìn Lý Mộc Dương trong nhà giam nhẹ giọng nói: "... Đừng chết."
Nói xong, nữ nhân giống như tảng băng trực tiếp xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong lối vào tối tăm.
Tựa như nàng không hề lưu luyến chút nào, rời đi kiên quyết đến thế.
Ngay cả những lời cuối cùng để lại cũng cực kỳ ngắn gọn.
Nhưng Lý Mộc Dương trong nhà giam tối tăm lại mím môi, chép miệng chặc lưỡi, cười vô cùng vui vẻ....
"... Tỷ phu, sao ngươi lại cười dâm đãng thế?"
Trong Quỷ Thành sương mù âm trâm, Thẩm Diệu cả người mặc y phục trắng thuần xoa xoa cánh tay, có chút bất an cảnh giác trừng mắt nhìn con bọ ngựa to lớn trước mặt, nói: "Còn vừa cười dâm vừa nhìn ta... Làm gì? Chẳng lẽ ngươi dự định ra tay với ta?
Thiếu nữ chưa từng rời khỏi Tứ Phương Đỉnh nhìn chằm chằm Lý Mộc Dương đầy cảnh giác.
Lý Mộc Dương vừa rồi còn đắm chìm trong hạnh phúc mê ly phục hồi tinh thân lại, cúi đầu nhìn thiếu nữ dưới chân.
"Ngươi nhìn thấy vẻ mặt của ta? Ách..."
Sau khi Lý Mộc Dương nói xong mới ý thức được mình đã hỏi một câu hỏi nhảm nhí.
Thẩm Diệu có thể nhìn xuyên qua Bọ Ngựa Thúy Đao thấy được mặt hắn, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt và nụ cười của hắn.
Ý thức được điểm này, Lý Mộc Dương ho khan một tiếng, cố gắng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thu lại nụ cười.
"Cái gì mà cười dâm đãng... Ngươi tiểu nha đầu này thật là nói hươu nói vượn."
Lý Mộc Dương mạnh miệng không chịu thừa nhận: "Chẳng qua là ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện vui, cho nên cười một chút. Ngươi tiểu cô nương này, trong đầu đầy suy nghĩ linh tinh."
"Đừng nói ngươi, ngay cả tỷ ngươi ta cũng không có hứng thú."
"Đã nói bao nhiêu lần, ta không phải tỷ phu của ngươi, hoàn toàn là do thúc thúc của ngươi loạn điểm uyên ương!"
Sau khi Lý Mộc Dương mạnh miệng nói xong, lập tức đổi chủ đề.
"Lại nói, con Bạch Hổ phương Tây này khó chơi như vậy, ngươi có ý kiến gì hay không?”
Lý Mộc Dương cưỡng ép nói sang chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận