Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 627: Trở lại thôn Hắc Vân

Chương 627: Trở lại thôn Hắc VânChương 627: Trở lại thôn Hắc Vân
Đào Hoa tiên tử hiển nhiên là lo lắng cho Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo nên mới lây ra tín vật ngọc như ý này.
Ngoại trừ thất vọng nản lòng Miếu Phong Quân, cũng hy vọng Miều Phong Quân có thể xem năm đó nàng đã cứu hắn mà không làm khó hai người Lý Mộc Dương.
Đào Hoa tiên tử dịu dàng và tốt bụng này quả thực là một người rất tốt.
Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo phân tích ý nghĩa thâm sâu trong hành động lần này của Đào Hoa tiên tử, cảm thán không thôi.
“Đáng tiếc sự chân thành của Đào Hoa tiên tử, lại bị tên Miếu Phong Quân hám lợi đen lòng kia phụ lòng."
Tiểu Dã Thảo thở dài, nhìn Lý Mộc Dương: “Nếu là đại ca ca, chuyện đã đồng ý nhất định sẽ không thất hứa."
"Nếu như Miếu Phong Quân biết chịu trách nhiệm bằng một nửa đại ca ca, có lẽ hiện tại trên đời đã không có ma đầu Miều Phong Quân, mà là Miều Phong Tiên Quân... "
Tiểu Dã Thảo cảm khái không thôi.
Lý Mộc Dương ho khan một tiếng, vội vàng nói: "Không đến mức không đến mức... "
Tuy da mặt hắn dày như tường thành, lúc này cũng bị Tiểu Dã Thảo thổi phống đến mức có chút xâu hổ.
Tiểu Dã Thảo này cái gì cũng tốt, nhưng lại thường xuyên nói những lời thổi phổng để khen hắn, đôi khi khiên cho Lý Mộc Dương hoài nghỉ - phải chăng tiểu nha đầu này đang cô ý trêu chọc hắn.
Lão tử là một người phàm, còn ngươi nửa bước thành tiên, ngày ngày khen ta khôn ngoan mạnh mẽ, ngay thăng lôi lạc... Có còn vương pháp sao? Lý Mộc Dương không chịu nổi thói quen khoác lác của Tiểu Dã Thảo, vội vàng chuyển chủ để.
Mà trong khi hai người đang trò chuyện nói nhảm, độn quang của bọn họ bay qua vùng đât rộng lớn, những ngọn núi nhanh chóng lùi lại trong tâm mắt.
Từ cực bắc của thế giới, bọn họ một đường tiển về phía nam, cuối cùng băng qua đường xích đạo nóng bức quanh năm và đi vào vùng đất phương Nam.
Khác với thời tiết phương Bắc, đất Bắc lúc này đang sắp vào đông, trên bầu trời thỉnh thoảng có tuyết rơi.
Mà Thập Vạn Đại Sơn ở phía nam, đang là tháng ba xuân về hoa nở.
Hoa đỗ quyên nở đầy khắp dãy núi Thập Vạn Đại Sơn. Nhìn từxatrăm hoa đua sắc, rực rỡ giông như một thê giới mộng ảo.
Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo đáp xuống bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đi bộ vào ngọn núi vắng vẻ khó đi này.
Thôn Hắc Vân nằm trong núi, Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo đi bộ vào.
Nhưng chuyến đi này lại không có khó khăn trắc trở gì.
Không gặp phải Tà Thần kinh khủng, cũng không có ma tu nào xuất hiện để quây nhiêu.
Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo đi _ thăng một đường không trở ngại đền trước cổng thôn Hắc Vân, dưới ánh năng xuân âm áp, thôn Hắc Vân trông thật đơn giản và yên bình.
Người dân trong thôn mặc những bộ quần áo kỳ lạ nhưng cũng không xâu xí, trên mặt nở nụ cười thân thiện.
Ở con mương trước cổng thôn, một nhóm trẻ con đang hò hét bắt cá, bàn chân đề trần giâm xuống con mương sâu đền đầu gồi để bắt những con cá suôi to chừng ngón tay.
Cốc bà bà mỉm cười hiển hòa, lặng lẽ dưới gốc cây cổ thụ trước cổng thôn Hắc Vân, nghiêng đầu nhìn lũ trẻ chơi đùa.
Bất kỳ ai không hiểu rõ bà nhìn thấy cảnh này đều sẽ xúc động trước hình ảnh ẩm áp đó.
Nhưng Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo lại cảm thầy trong lòng ớn lạnh, không dám lơ là, lập tức tiên lên hành lê.
"... Gặp lại bà bà."
Hai người vô cùng lễ phép chào hỏi.
Tuy rằng ở bên ngoài Tiểu Dã Thảo là tiên tử trò chuyện vui vẻ với tiên nhân, nhưng ở trước mặt Cốc bà bà, nàng tựa như đã biên thành tiểu nha đầu trước đây, giả ngây thơ ngọt ngào gọi bà bà.
Đối mặt với sự xuất hiệncủahai người, Côc bà bà ngổi dưới gốc cây cổ thụ mỉm cười lắc đầu.
"Hai mươi năm... "
Bà ấy thở dài với giọng điệu phức tạp và lầm bẩm điều gì đó.
Sau đó nhìn về phía Lý Mộc Dương đã biên thành một nam nhân trung niên có vài sợi tóc bạc trên thái dương.
Lại nhìn một chút Tiểu Dã Thảo đã trở thành tiên tử với tiên khí lượn lờ quanh người.
Cốc bà bà cảm thán nói: “Nháy mắt đã hai mươi năm trôi qua, Tiểu Ngư Nhi, ngươi lại trở về thôn."
"Lần này trở về là có chuyện gì phiền toái lão bà tử sao?" Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Cốc bà bà, thần sắc có vẻ hơi già nua: “Có chuyện gì cứ nói đi, thừa dịp lão bà tử còn có thể hô trợ. Lão bà tử ta tuổi cũng đã cao, sợ là không sông được mây năm nữa... "
Cốc bà bà nhẹ giọng cảm khái.
Tiểu Dã Thảo thì nhìn về hướng phía sau núi của thôn Hắc Vân một chút, nơi đó tất cả vân như cũ, đám ma tu ở sau núi cũng không có hành động kỳ lạ gì.
Nhưng có lẽ bởi vì lúc này Cốc bà bà đang đợi ở cổng thôn.
Bình thường nếu không có chuyện, Cốc bà bà sẽ ngồi trước cửa tổ miều ở nơi cao nhât trong thôn.
Lúc này Cốc bà bà lại ngồi ở cổng thôn, hiển nhiên là đang đợi hai người Lý Mộc Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận