Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 88: Thiếu niên ở biên thành

Chương 88: Thiếu niên ở biên thànhChương 88: Thiếu niên ở biên thành
Chương 88: Thiếu niên ở biên thành
Mỗi ngày, hắn tạo mưa, cày cấy ở trên linh điền, lúc rảnh rỗi thì chơi trò chơi.
Muội muội Lý Nguyệt Thiên mỗi ngày đều đúng giờ mang đồ ăn đến cho hắn, ba đến năm ngày một lần, nàng giúp hắn giặt quân áo bẩn mà hắn đã tích trữ.
Ngôi nhà nhỏ mái ngói của Lý Mộc Dương sạch sẽ hơn bình thường rất nhiều.
Hắn trồng trọt trên linh điền được hai tháng, cuối cùng linh cốc đã chín , hắn cần phải thu hoạch lấy linh thực.
Lúc thu hoạch linh thực, Quan Tiểu Thuận đã đến giúp đỡ.
Thiếu niên nhà bên chất phác này cầm một chiếc liêm và dạy Lý Mộc Dương cách thu hoạch tốt nhất.
Nhiều kỹ năng của Linh Thực Phu không hề có trong bí kíp hướng dẫn do tông môn cấp phát, phải tự mình tìm tòi mới được.
Mà chàng thiếu niên giản dị này đã truyền thụ lại tất cả những kinh nghiệm làm Linh Thực Phu của mình cho Lý Mộc Dương.
Từ trước đến nay, Lý Mộc Dương làm ruộng đều qua loa có lệ, mỗi ngày cơ bản chỉ có hai trận mưa, rất ít xử lý cỏ dại trên linh điền.
Tốc độ linh cốc sinh trưởng ở linh điền của hắn không bằng ở linh điền của Quan Tiểu Thuận, thậm chí có thể nói là kém xa.
Linh cốc ở hai mảnh linh điền chỉ sản xuất ra loại linh thực hạ phẩm chất lượng kém nhất, sản lượng thấp hơn nhiều so với mức trung bình.
Quan Tiểu Thuận không biết phải nói gì, không nhịn được bèn nói: 'Lý huynh, ngươi cần phải chăm sóc linh điền này cẩn thận hơn nữa..."
Trong mắt Quan Tiểu Thuận, phương pháp canh tác lộn xộn của Lý Mộc Dương quả thực là lãng phí linh điền.
Lý Mộc Dương cười ha hả, nói sẽ rút kinh nghiệm, sau này sửa đổi.
Nhưng khi thu hoạch linh cốc xong, đợt linh cốc thứ hai lại được trồng, Lý Mộc Dương vẫn còn đang loay hoay.
Mười ngày đã trôi qua kể từ khi cuộc tổng tuyển chọn tông môn kết thúc.
Bây giờ các đệ tử ngoại môn đều ổn định lại, mỗi ngày tự đi làm việc của mình.
Dù sao thì nửa cuối năm này cơ bản không có hoạt động gì, cuộc sống tương đối nhàm chán.
Sau khi cuộc tuyển chọn tông môn kết thúc, cơ hội thăng tiến duy nhất đã trôi qua, những ngày còn lại rồi sẽ trôi qua trong nháy mắt.
Quan Tiểu Thuận có thiên phú không tệ, có căn cốt cấp bốn, miễn cưỡng có thể chạm tới ngưỡng cửa của nội môn.
Nhưng đến vòng sàng lọc và khảo hạch thứ hai, thiếu niên đến từ biên thành này đã thất bại, bỏ lỡ cơ hội trở thành đệ tử nội môn.
Cậu trở về nhà trong tuyệt vọng và chán nản trong vài ngày. Nhưng cuối cùng, chàng thiếu niên này đã lấy lại tinh thần, hưng phấn trở lại, thậm chí còn chủ động giúp Lý Mộc Dương thu hoạch linh cốc.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khi giúp người khác thu hoạch, chàng trai trẻ có nụ cười hôn hậu và ánh mắt chân thành, cậu không còn quan tâm đến thất bại trong cuộc tổng tuyển chọn tông môn.
Cậu quyết định trồng linh điên đến nơi đến chốn, sau này đi bất cứ đâu mà chả được.
Đối với một thiếu niên nghèo khổ xuất thân từ vùng quê xa xôi, không cha không mẹ, việc may mắn được vào Luyện Ma Tông, trở thành đệ tử ngoại môn đã được coi là cực kỳ may mắn.
Dù đã mất đi cơ hội tiến xa hơn nhưng cũng không nên đòi hỏi, mà nên học cách hài lòng với hiện tại.
Khi chàng trai trẻ nói điêu này, ánh mắt cậu ấy rất nghiêm túc.
Lý Mộc Dương rất khâm phục tính cách của Quan Tiểu Thuận, cười khích lệ cậu ấy mấy câu.
Thế là một ngày làm việc kết thúc.
Đêm hôm sau, khi Quan Tiểu Thuận đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, mơ hồ cảm thấy trong nhà có tiếng động.
Trong bóng tối, Quan Tiểu Thuận lập tức xuống giường, đi thẳng đến vựa gạo của mình.
Có rất nhiều tên trộm ở ngoại môn.
Một số đệ tử ngoại môn có tà niệm, học được một số kỹ năng rồi ẩn mình trong màn đêm để hành động.
Mà Quan Tiểu Thuận, một cậu bé giản dị đến từ thị trấn ở biên giới, lại là một con cừu béo trong mắt nhiều người ở ngoại môn, vì cậu ấy giỏi trông linh cốc, có thể kiếm được rất nhiều linh thực và tiên bạc.
Quan Tiểu Thuận luôn cảnh giác đề phòng với những tên trộm này.
Nhưng khi thiếu niên cầm đao đến góc nhà thì thấy thùng gạo của mình không bị mất trộm.
Thay vào đó, trên nắp thùng gạo lại có một chiếc nồi đất bẩn chứa đầy những hạt linh thực trắng.
Từng hạt từng hạt linh thực, mùi thơm thoang thoảng, nặng khoảng chục ký.
Một mảnh giấy đơn giản được dán trên thùng gạo.
"Lão phu tán thưởng ngươi, gạo này là quà tặng cho ngươi. Sau này nếu có cơ hội, xin hãy làm nhiều việc tốt hơn, đừng bao giờ quên ý định ban đầu của mình."
Những dòng chữ nguệch ngoạc và lộn xộn, như thể được viết bởi một vị trưởng lão vậy.
Đối phương lặng lẽ lẻn vào nhà cậu, để lại linh thực và một tờ giấy nhắn, nhưng cậu lại không hề phát hiện ra...
Quan Tiểu Thuận vô thức sờ sờ cổ mình, ánh mắt mê man.
"Tán thưởng cách làm người của ta? Ta có cái gì mà đáng ngưỡng mộ..."
Thiếu niên tò mò đi tới vại gạo, dùng ngón tay nhặt một hạt gạo, cho vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận