Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 643: Nhớ nhà

Chương 643: Nhớ nhàChương 643: Nhớ nhà
Lúc này, giọng nói của Tiểu Dã Thảo đột nhiên vang lên bên tai.
',.. Oal Đại ca ca, muội vừa mới rời đi một lát, sao huynh lại trêu chọc hai vị tiên tử rồi?"
Giọng điệu của Tiểu Dã Thảo có chút chua chát: “Đại ca ca thật sự là rât dê được nữ hài tử yêu thích.”
Từ khi bị Lý Mộc Dương đâm thủng tâm tư, mặc dù Tiểu Dã Thảo vân chưa nghĩ ra nên đổi mặt với đại ca ca như thể nào, nhưng nàng cũng không còn che giẫu sự ghen tị của mình nữa.
Lý Mộc Dương ho một tiếng, cười khan nói: “Chắng phải ngươi đang luận đạo bên trong sao..."
Nhìn trái nhìn phải đều không thấy Tiểu Dã Thảo, hiển nhiên là truyền âm.
Tiểu Dã Thảo lặng lẽ thở dài nói: "Đại ca ca được nữ hài tử yêu thích như vậy, ta làm sao dám để đại ca ca một mình ở bên ngoài, nhất định phải cần thận bảo vệ đại ca ca. "
“Lỡ như thừa dịp muội không chú ý, có nữ yêu tỉnh nào bắt đại ca ca đi... Chậc chậc..."
Tiểu Dã Thảo tặc lưỡi hai lần, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng lại đi luận đạo.
Đối với điều này, Lý Mộc Dương chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nhưng Ngọc tiên tử và Mặc tiên tử hiển nhiên là hai vị Chân Tiên cuôi cùng.
Khi các nàng xuất hiện, thời gian trò chơi trong tầm mắt của Lý Mộc Dương bắt đầu trôi nhanh.
Mặc dù phạm vi chuyển tiếp không nhanh như giai đoạn 4, nhưng trong tâm mắt, những đám mây mù đang trôi nhanh và những bóng người xung quanh cũng đang di chuyển tới lui.
Chẳng mấy chốc, mặt trời mọc rồi lặn, một ngày một đêm trôi qua.
Các tiên nhân ở Trân Lung Đài vẫn chưa đi ra.
Lý Mộc Dương tiếp tục chờ đợi, thời gian trò chơi vân đang trôi qua với tôc độ gâp mây lần.
Hai ngày, ba ngày, năm ngày...
Khi Lý Mộc Dương bắt đầu sốt ruột cho dù trò chơi đã tua nhanh, sự chờ đợi nhàm chán này cuồi cùng cũng kết thúc.
Thời gian trong thế giới trò chơi bắt đầu bình thường lại.
Trên Trân Lung Đài, từng đám mây lần lượt bay đi và mang theo tùy tùng của riêng mình. Lý Mộc Dương mở nhật ký hệ thống ra nhìn xem, lần hội họp tiên nhân lần này, vậy mà các tiên nhân lại luận đạo suốt bảy mươi tám ngày!
Chết tiệt!
Mông của những tiên nhân này không bị chai sao?
Ngồi đó luận đạo lâu như vậy?
Lý Mộc Dương vô cùng kinh ngạc và tò mò, thảo luận lâu như vậy, rồt cuộc các tiên nhân có cho ra được kết quả gì chưa?
Nhìn thấy Tiểu Dã Thảo cũng đi ra từ Trân Lung Đài, Lý Mộc Dương lập tức chào đón, tò mò hỏi.
“Có kết quả gì không?”
Các tiên nhân đã luận đạo nhiều ngày như vậy, hắn là cũng nên có chút tiến triển chứ?
Nhưng mà chư vị Chân Tiên bước ra từ Trân Lung Đài lại có vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn không ra vui mừng hay tức giận.
Các tiên nhân mang theo đoàn tùy tùng và người nhà của mình rồi trực tiếp rời đi. Khung cảnh văng vẻ tiêu điều trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hùng vĩ khi các tiên nhân tụ tập lúc đến, rât có loại cảm giác hoang đường tai họa đến nơi từng người bay.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Mộc Dương, vẻ mặt Tiểu Dã Thảo có chút khó coi nói với Lý Mộc Dương.
"Đại ca ca... "
Trên mặt Tiểu Dã Thảo hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt và bất lực.
Nàng nắm tay Lý Mộc Dương, nhẹ giọng nói: “Muội muốn về thôn Hắc Vân, ở đó sống một thời gian, nhìn nơi chúng ta đã cùng nhau lớn lên..." Giọng nói trầm thấp u sầu của Tiểu Dã Thảo dường như đang giao phó hậu sự, khiển Lý Mộc Dương nghe
xong tim đập thình thịch.
Chết tiệt!
Kết quả cuộc hội họp của các tiên nhân lần này... Hình như rất không ổn!
Vẻ mặt ủ rũ của Tiểu Dã Thảo khiến Lý Mộc Dương kinh ngạc.
Kể từ khi tiểu nha đầu này đặt chân vào con đường tu hành, càng ngày càng có phong thái của tiên nhân.
Nàng có trí tuệ thông minh, hết thảy đều trong lòng bàn tay, lúc nào cũng mỉm cười nhìn mọi thứ. Thỉnh thoảng, nàng lén lút nghịch ngợm một chút mới có thể lộ ra nụ cười như một con hổ ly. Tiểu Dã Thảo lớn lên thành một tiên tử, đã rất nhiều năm không lộ ra vẻ mặt bât lực như vậy.
Ngay cả lời nàng nói cũng đầy cảm giác đưa đám, như thể đang chuẩn bị cho hậu sự của mình.
Trong lòng Lý Mộc Dương biết có chuyện không ổn, thở dài, vô vai nàng an ủi.
"Vậy trước tiên chúng ta về thôn Hắc Vân, ở trong thôn một thời gian."
Không vội hỏi thăm tình huống, Lý Mộc Dương trước tiên đồng ý để nghị của Tiểu Dã Thảo, quyết định cùng nàng trở về ở một thời gian.
Giọng điệu ôn hòa của Lý Mộc Dương khiển Tiểu Dã Thảo hơi ngẩn ra.
Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn đại ca ca với ánh mắt ấm áp trước mặt, cuối cùng cũng không nhịn được mà trực tiêp ôm hãẵn.
Tiểu Dã Thảo ôm Lý Mộc Dương thật chặt, nhỏ giọng nói: “Đại ca ca tốt nhất..."
Cảnh tượng này nhìn vô cùng ấm áp.
Nhưng vào lúc này, giọng nói không đúng lúc của Mặc tiên tử vang lên.
"Ổ... Tiểu tử Tà Mạch nhất tộc, hóa ra ngươi là một tiểu bạch kiểm ăn bám?"
"Có thể ăn được cơm củatiên _ nhân... Từ xưa đền nay, ngươi chắc chăn là người đầu tiên."
“Nếu không ngươi viết một quyển sách, dạy ta một chút?”
Mặc tiên tử mở miệng nói một phen những lời giêu cợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận