Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 673: Ước hẹn vạn năm

Chương 673: Ước hẹn vạn nămChương 673: Ước hẹn vạn năm
[Ta đây không phải người xấu, khóc vì ta không có gì đáng xâu hồ, muôn khóc thì cứ khóc lớn lên]
[Nhưng đừng khóc quá lâu, khóc chút thôi là được rối]
[Dù ta đã chết, nhưng thực ra ta vẫn chưa chất, không cần khóc tang cho ta]
[Có một số việc, đến bây giờ cũng nên nói cho ngươi biêt, trước đây ta không nói vì sợ ngươi sẽ suy nghĩ lung tung]
[Nhưng giờ ta đã chết rồi, sự thật cũng nên được nói ra]
[Dù ngươi có suy nghĩ lung tung cũng không làm gì được ta... ha ha ha... ] Nội dung trong lá thư của đại ca ca khiển Tiểu Dã Thảo hơi sững sờ.
Nước mắt của nàng dần ngừng lại. Một giả thuyết phỏng đoán đã âm thầm lớn dần trong lòng nàng bây lâu nay giờ đây trôi dậy mãnh liệt.
Trong mắt nàng bỗng lóe lên một tia hy vọng...
Và dòng chữ trên lá thư vẫn tiếp tục: [Thực ra ta không phải là Giang Tiểu Ngư, cũng không phải là người của thời đại này]
[Ta đến từ tương lai sau một vạn năm, là một người bình thường không có thiên phú xuât sắc, cũng không có tu vi mạnh mẽ]
[Vì một cơ duyên đặc biệt, ta đã xuyên không đền một vạn năm trước, đền thời đại của ngươi, gặp ngươi, một người sắp chêt]
[Chủ nhân của Thiên Cơ Các nói
đúng, nều ta không gặp ngươi, ngươi sẽ chết vào tháng đầu tiên khi vào thôn Hắc Vân]
[Trong lịch sử mà ta biết, một vạn năm trước đã xảy ra một trận hắc ám hạo kiếp, lan rộng khắp thể giới] [Trong hạo kiếp đó, tiên nhân tuyệt diệt, tất cả tu sĩ đều chết hết, truyền thừa tu hành cũng bị cắt đứt hoàn toàn, mặt đất trở nên tan hoang, việc tu luyện trở nên ngày càng khó khăn] [Phải mất hàng nghìn năm sau hạo kiếp, mới có người dân dẫn nhận được truyền thừa từ thượng cổ, lập nên các môn phái]
[Nhưng so với thời đại của các ngươi, tu sĩ đời sau vân kém xa]
[Tu sĩ ở thời của ta, mạnh nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới Tử Phủ tiên nhân chỉ tổn tại trong truyền thuyết] [Ta không biết nguyên nhân của hắc ám hạo kiếp, cũng không biết ngươi có thể sông sót qua hạo kiếp không] [Nhưng còn ba trăm năm nữa là đến ngày tận thể mà các ngươi tính toán] [Trong ba trăm năm cuối cùng này, ta hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ, không lo lắng, không buổn vì cái chêt của ta]
[Dù Giang Tiểu Ngư đã chết, nhưng bản thân thực sự của ta đang sống bình an ở tương lai một vạn năm sau] [Vì vậy, đừng buổn vì ta]
[Có lẽ chúng ta không thể gặp lại, nhưng ta sẽ mãi nhớ về ngươi, cũng mong ngươi có thể sống vui vẻ]
[Ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở sự lâu dài, mà ở niềm vui]
[Nụ cười của ngươi rất dễ thương, dù có chút ranh mãnh, nhưng ta hy vọng ngươi luôn giữ nụ cười ây, đừng buổn] [Ừm... những gì cần nói ta cũng đã nói xong, ta đang gấp, phải nhanh chóng xuống cứu ngươi, nên không nói thêm nữa]
[Sao? Sự thật này có làm ngươi kinh ngạc không?]
[Thấy đại ca ca thực ra là một kẻ lừa đảo, lừa ngươi bầy lâu, bây giờ ngươi cảm thầy thể nào? Ha ha ha... ]
Câu cuối cùng này khiến khóe miệng Tiểu Dã Thảo nhềch lên, vô thức nở nụ cười.
“Bị ngươi lừa được rồi...”
Không ngờ sự thật lại là như vậy.
Đại ca ca thực ra là một người từ tương lai đến, tình cờ cứu nàng, mới có tiên tử ngày nay.
“Một vạn năm sau sao..." Tiểu Dã Thảo nắm chặt tờ thư trong tay, thì thẩm.
Một vạn năm sau, thực sự có thể gặp lại đại ca ca không?
Hắn thực sự không chết, mà đang sống bình an ở thể giới một vạn năm sau sao?
Dù trước đây nàng mơ hổ có suy đoán, nhưng sự thật này vân làm nàng kinh ngạc.
Xuyên qua dòng thời gian, cứu một cô bé từ vạn năm trước, rối nuôi nàng lớn, trở thành tiên tử...
“Đây đúng là một lời nói dối hoang đường đến khó tin."
Trên bầu trời phía trên Hoàng Phong Cốc, dưới ánh năng rực rỡ, tiên tử cầm bức thư, cúi đầu, nhìn những nét chữ quen thuộc trên giây. Ánh mắt nàng vẫn đầy nỗi buồn, nhưng trong mặt dân hiện lên ánh sáng rực rỡ.
“Nhưng dù là lời nói dối, ta cũng muôn tự mình chứng thực."
“Đại ca ca, ta sẽ sống tiếp."
“Dù là hắc ám hạo kiếp hay ngày tận thể của tiên nhân, ta nhất định sẽ sông tiếp."
'“Ta sẽ sống đến một vạn năm sau, đến tương lai vạn năm, tự mình gặp ngươi, xem ngươi có thực sự lừa ta không."
Nắm chặt bức thư trong tay, Tiểu Dã Thảo hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định.
“Đây là ước hẹn vạn năm của chúng tal"
“Van năm sau, ta sẽ gặp ngươi!" “Dù đại ca ca ở đâu trên trời đất này, ta cũng sẽ tìm được ngươi!"
“Tuyệt đối không thất hứa!”
Trong tĩnh thất, Lý Mộc Dương đã bế quan một thời gian dài từ từ mở mắt, thở ra một hơi dài đầy tạp khí. Khoảnh khắc mở mắt, trong đôi mắt của hắn lóe lên một tỉa sáng rực rỡ. Nhưng giây tiếp theo, ánh sáng đó biên mật.
Nếu Yến Tiểu Như có mặt, nàng ấy chắc chắn sẽ kinh ngạc tột độ.
Bởi vì tia sáng bất chợt xuất hiện đó, chính là tín hiệu chính xác đại diện cho việc ngưng tụ nguyên thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận