Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 803: Nam nhân tội ác sâu nặng

Chương 803: Nam nhân tội ác sâu nặngChương 803: Nam nhân tội ác sâu nặng
"Nếu có thể, hắn thà vứt đi tất cả những vinh hoa phú quý này."
U hồn thiếu nữ vừa nói vừa đau lòng thở dài: '“Thỉnh thoảng, tỷ phu sẽ đứng một mình nhìn ra ngọn núi phía xa dưới ánh hoàng hôn, nhìn về phương hướng thành Thiên Giác, nhớ về mọi thứ trước đó."
"Tỷ phu nói với muội, hắn không tin giáo nghĩa của Huyết Liên Giáo, cũng không thừa nhận lý tưởng của tỷ tỷ." “Nhưng hình dáng tỷ tỷ kiên trì vì chính nghĩa và đấu tranh hết mình vì nó lại khiến hắn cảm động và khâm phục."
“Ban đầu khi ở thành Thiên Giác, rất nhiều việc tỷ phu làm đều xuất phát từ trái tim mình, cũng có rất nhiều việc chỉ là diễn kịch.”
“Nhưng những lời nói trong kịch bản đó cũng chỉ là muốn làm cho nữ nhân mình yêu được vui vẻ... Tỷ phu nói hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và buồn bã của tỷ tỷ."
Nói đến đây, u hồn thiếu nữ lại thở dài, có chút thương cảm nói.
“Tỷ phu nói, sau khi thành Thiên Giác bị hủy diệt, hắn cả đời đều không còn mặt mũi gặp lại tỷ."
“Hiện tại Huyết Liên Giáo đang trên đường đi đến thể giới mới ở phía bên kia của Biển Sương Mù, hắn đã được định sẵn là không cách nào đi theo. " "Nhưng muội với tỷ phu khác nhau, muội có thể đi theo, có thể đoàn tụ với tỷ tỷ, cùng nhau đi đến thể giới người tu hành thưa thớt kia. "
“Mấy ngày nay, muội còn đang do dự không biết nên xuât hiện và xác định thân phận thể nào, nhưng không ngờ tỷ tỷ phát hiện ra muội trước."
U hồn thiếu nữ vừa nói vừa dang hai tay ra ôm lây Thẩm Nghiên với đôi mắt ngấn lệ.
Giờ khắc này, ánh mắt Thẩm Nghiên thay đổi liên hổi, dường như trong đó có vô số cảm xúc phức tạp đang dâng trào.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt nàng vẫn khôi phục lại sự tỉnh táo.
Chỉ là không đẩy muội muội trong lòng ra.
“Cho nên...” Thẩm Nghiên lặng lẽ đứng trên boong thuyển, nhẹ giọng nói: “Lý Mộc Dương phá hủy căn cơ của Tứ Phương Đỉnh, sức mạnh phong bể tu vi ở thành Thiên Giác cũng vì hăn mà biển mât."
U hồn thiếu nữ cúi đầu xuống, im lặng hối lâu mới rụt rè nói.
“Nhưng tỷ phu làm vậy là để cứu muội và bảo vệ tỷ tỷ..."
“Nếu để mặc cho Phương Ứng Thiên thực hiện kế hoạch..."
U hồn thiếu nữ cố gắng "biện minh" cho tỷ phu.
Nhưng Thẩm Nghiên đã lắc đầu đẩy nàng ra, nói: “Không cần nói, ta hiểu rồi."
Nàng xoay người nhìn thế giới trong sương mù mờ mịt trước mặt, cùng với yêu thú khống lổ ẩn hiện trong sương mù.
Thẩm Nghiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, lầm bẩm nói.
"Ngươi và dì Mai xuống nghỉ ngơi trước đi, để ta yên tĩnh một mình." Lúc này, trong đầu Thẩm Nghiên tràn ngập suy nghĩ, ánh mắt hiện lên vẻ buôn bã.
Thì ra đây là sự thật sao...
Rõ ràng nàng có thể cảm giác được thái độ khinh thường và căm thù của hắn đổi với Luyện Ma Tông, nhưng hắn vân như cũ không chịu rời Luyện Ma Tông và đi cùng nàng.
Thì ra hắn không dám.
Bởi vì Tứ Phương Đỉnh là do hắn hủy diệt.
Trăm vạn tín đồ Huyết Liên Giáo cũng vì hãăn mà chất.
Hắn gánh trên lưng tội nghiệt máu chảy thành sông, tội ác sâu nặng... Thẩm Nghiên lặng lẽ dựa vào lan can con thuyền, buổn bã nhìn biển cả trước mặt.
Vào lúc này, cuối cùng nàng cũng biết được hết thảy chân tướng.
Biết thêm về tội ác của nam nhân đó. Nhưng từ lúc này trở đi, sự chán ghét và thù hắn trong lòng nàng đổi với hắn cũng đã biến mất...
Nhìn chằm chằm vào làn sương trắng phía sau, Thẩm Nghiên nhỏ giọng thì thâm.
"Đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa... Phải không?"
Lúc này, nàng đứng trên lan can nhìn lại phía sau, ánh mặt dường như vượt qua khoảng cách thời gian và không gian, nhìn thấy bóng dáng của nam tử đã trở nên vinh hoa phú quý kể từ khi trở lại tông môn, nhưng lại không bước ra khỏi phòng kia.
Thì ra hắn không bao giờ đi ra ngoài là vì lý do này...
",..Biết áy náy sao? Tên lừa gạt này. " Thẩm Nghiên nhẹ nhàng thì thầm. Trên mặt Biển Sương Mù rộng mênh mông, sương tráng cuốn cuộn, dẫn dần che khuất sự tổn tại của con thuyền khổng lồ.
Chiếc thuyền càng ngày càng rời xa vùng đất phía sau.
Cùng lúc đó, Lý Mộc Dương ở xa trong Vọng Tiên Côc đột nhiên hắt hơi mây cái liền.
"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
Lý Mộc Dương xoa mũi, có chút ngơ ngác: “Ai ở sau lưng măng ta?” Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy chột dạ?
Như thể đang bị ai ghỉ nhớ...
“Ca ca, ngươi đang tìm cái gì? Hang ổ của tàn dư Huyết Liên Giáo sao?"
Ở nơi hoang dã, thiếu nữ tò mò thò đầu ra nhìn, lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này, ánh bình minh vừa ló rạng, năng sớm chiếu xuồng cánh đồng màu mỡ ở Vọng Tiên Cốc, thành nhỏ đổ nát cách đó không xa lặng lẽ dát lên một lớp màu vàng trong ánh sáng bình minh.
Một thành nhỏ xa xôi đổ nát với những con phố yên tĩnh và thanh bình, tựa như một bức tranh rời xa trần thế ổn ào, náo nhiệt.
Mặc dù ngày hôm qua, việc Luyện Ma Tông trở lại thành trì này đã dân tới hôn loạn quy mô nhỏ, nhưng đương nhiên những người phàm trong thành không dám đắc tội với tu sĩ cao cao tại thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận