Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 657: Chỉ có thể dựa vào chính mình

Chương 657: Chỉ có thể dựa vào chính mìnhChương 657: Chỉ có thể dựa vào chính mình
[Linh Hồn Chấn Nhiếp]
Đây là một trong những kỹ năng trong tầm mắt của Lý Mộc Dương.
Sau khi hóa thân thành Liệp Lão Gia, trong tầm mắt của hắn hiện lên ba hàng thanh kỹ năng đây màu sắc.
Một loạt mười bảy kỹ năng, ước chừng năm mươi mốt kỹ năng!
Liệp Lão Gia này không hổ là một tồn tại cấp bậc Tà Thần, Lý Mộc Dương điều khiển cơ thể của nó và nhấn vào biểu tượng kỹ năng để giải phóng từng kỹ năng, mạnh mẽ quá mức.
Trong lúc vội vàng, ba tên hung đổ bị Liệp Lão Gia ép cho liên tục lui về sau.
Chủ yếu là vì phong cách chiến đấu không sợ chết của Lý Mộc Dương, làm chúng cảm thầy khó nhẫn.
Hơn nữa, Tiểu Dã Thảo đang bị trói bởi sợi xích màu xanh cũng đoán được thân phận của Tà Thần trước mặt từ cuộc đổi thoại giữa các hung đồ.
"Đại ca ca?!"
Nàng ngơ ngác nhìn Tà Thần đáng sợ trước mặt, đột nhiên trở nên lo lắng: "Tại sao huynh lại đến cứu muội?"
"Khống chế sức mạnh của Tà Thần, huynh sẽ chết mất!"
Hiển nhiên Tiểu Dã Thảo có hiểu biết về Tà Mạch nhất tộc, thậm chí còn biết cái giá phải trả cho việc nô dịch Tà Thần.
Nhưng Lý Mộc Dương đã đánh tới.
Đối mặt với Tà Thần kinh khủng phía trước và Liệp Hổn Trùng màu đen nhảy múa khắp trời, Tiểu Dã Thảo vân luôn yên tĩnh đột nhiên ra tay.
Trên người nàng bùng lên thánh quang sáng ngời, bắt đầu cô găng thoát khỏi Trói Hổn Tác, đồng thời. phát động tần công vào ba hung đổ bí ân trước mặt.
Lúc này, Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo phổi hợp ăn ý một trước một sau, bât ngờ tân công ba tên hung đồ từ hai mặt!
[Ngươi đã tử vong, trò chơi thất bại]
"..." Nhắc nhở của hệ thống hiện lên trong tầm mặt khiển Lý Mộc Dương đau đầu.
"Mẹ nó lại thua."
Trong căn phòng yên tĩnh, hắn buồn bực đứng dậy, xoa xoa giữa mày.
Sức mạnh của Tà thần thực sự mạnh mẽ, nhưng năm mươi môồt kỹ năng có chút quá lòe loẹt.
Mặc dù mỗi kỹ năng đều rất mạnh, nhưng để xâu chuội những kỹ năng này lại với nhau để tạo thành combo thích hợp, vẫn khiến Lý Mộc Dương thỉnh thoảng luống cuổng tay chân.
Ba tên hung đổ bí ẩn kia đều có thực lực mạnh mẽ và chiêm ưu thề về nhân số.
Một khi họ lấy lại hơi và làm quen với kỹ năng, chiêu thức của Lý Mộc Dương, rât nhanh sẽ có thể đánh bại Lý Mộc Dương không sợ chết.
Lý Mộc Dương kẹt ở cửa ải này trọn vẹn ba ngày, thất bại tử vong bảy lần, kết quả chiển đấu huy hoàng nhất cũng chỉ là chặt đứt cánh tay của một tên hung đổ trong đó, sau đó bị ba tên hung đồ hợp lực giêt chết.
Thua liên tục, đến mức tâm lý của Lý Mộc Dương gần như sụp đổ.
Khi tải dữ liệu chơi lại, hắn quyết định đi tìm viện binh.
Hắn chạy xa vạn dặm đến tìm Đông Hải Long Quân và nhờ Long Quân ra tay giúp đỡ.
Kết quả cùng Long Quân đi được nửa đường, hệ thông nhắc nhở Tiểu Dã Thảo đã rời đi nhân thê, nhiệm vụ thất bại.
Hiển nhiên, ba tên hung đổ bên ngoài đến thờ trong sương mù đang chờ cơ hội dịch chuyển thời không.
Đền thờ kia rất có khả năng sẽ thông tới U Minh giới tàn phá.
Nếu để cho bọn chúng mang Tiểu Dã Thảo vào U Minh giới, nhiệm vụ sẽ coi như thât bại.
Trong trò chơi lần này, Lý Mộc Dương không có bất kỳ viện binh nào, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thậm chí hắn còn thử gian lận, chơi lại từ lúc trước khi Tiểu Dã Thảo bị bắt, và mời những tiên nhân đền mai phục. Kết quả đám hung đồ thần bí kia dường như có khả năng thấu thị. Sau khi Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo mời mầy vị tiên nhân đến mai phục ở thôn Hắc Vân, đám hung đổ thần bí lại không xuât hiện.
Mãi cho đến khi các Tiên Nhân hết kiên nhân và nói lời tạm biệt rời đi, thì những hung đồ bí ấn mới bất ngờ xuất hiện và bắt đi Tiểu Dã Thảo.
Không cách nào tìm viện binh, cũng không thể mai phục trước.
Rõ ràng nhiệm vụ cuối cùng của giai đoạn thứ năm này phải dựa vào Lý. Mộc Dương dùng sức mạnh cứng rắn để vượt qua.
Cũng may hắn có vô số lần để thử nghiệm và sai sót, chỉ cần tiếp tục mài giũa, sớm muộn cũng sẽ thành công.
Tuy nhiên, sau khi bế quan chơi trò chơi quá lâu, cho dù là một người chơi cường độ cao như Lý Mộc Dương lúc này cũng cảm thầy tê dại.
Sau khi thua thảm trong trò chơi một lần nữa, hắn thở dài rời khỏi trò chơi, trở về thực tế.
Lần này hắn trực tiếp bước ra khỏi phòng.
Trong viện, các thị nữ vội vàng đi tới nghe lệnh của Lý Mộc Dương.
Lý Mộc Dương cầm lấy khăn nóng các nàng đưa tới, lau mặt rổi hỏi.
“Ta đã bế quan bao lâu?”
Ở trong trò chơi quá lâu, tốn quá _. nhiều thời gian, Lý Mộc Dương cơ hồ quên mất thời gian bể quan chính xác.
Các thị nữ vội vàng đáp: “Hồi bẩm thiểu chủ, ngài đã bể quan ba mươi bảy ngày." "Ba mươi bảy ngày... Ữm... " Lý Mộc Dương hơi kinh ngạc gật đầu, hắn có
chút ngoài ý muốn đổi với con số này. Còn dài hơn so với tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận