Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 154: Suy nghĩ hơi nhiều

Chương 154: Suy nghĩ hơi nhiềuChương 154: Suy nghĩ hơi nhiều
Chuong 154: Suy nghi hoi nhieu
Chạy như điên một hồi lâu, nhìn phía sau không thấy Cốc bà bà đuổi kịp.
Lý Mộc Dương lẩm bẩm trong lòng.
Cốc bà bà này lúc mạnh lúc yếu... Chẳng lẽ việc triệu hồi tà thần phải trả một cái giá rất lớn? Không thể triệu tập một cách dễ dàng?
Nhưng nếu hắn đã thoát khỏi sự truy đuổi của bà lão thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lý Mộc Dương đứng trong bóng tối hít một hơi, muốn quay trở về khu vực chiến đấu, nhưng hắn lại không hề vội vàng.
Thay vào đó, hắn quay đầu lại, nhìn xung quanh.
Sau đó, hắn giơ Tiên Kiếm lên, chĩa lưỡi kiếm hướng xuống mặt đất lát đá xanh dưới chân mình.
Lưỡi Tiên Kiếm dễ dàng cào xước phiến đá, cuối cùng vạch ra hàng chữ được chạm khắc sâu vào đá.
[Trời tạo ra vạn vật để nuôi dưỡng con người, nhưng thế nhân vẫn phàn nàn trời cao tàn ác]
Đầu Nhân Hình Sư choáng váng trong giây lát khi nhìn thấy dòng chữ này.
[Nhân Hình Sư:?]
[Nhân Hình Sư: Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao đột nhiên lại khắc chữ trên mặt đất?]
Lý Mộc Dương nhếch môi nói: "Ta sẽ làm một thử nghiệm ."
Lý Mộc Dương nói xong, lựa chọn lưu trữ lại, thoát khỏi trò chơi.
Những gì Cốc bà bà nói đã khiến hắn phải suy đoán.
Hôm nay hắn muốn nghiệm chứng một điều.
Lý Mộc Dương mở mắt trong Thành Ma Kiếm ở hiện thực, ngẩng đầu xác định phương hướng, sau đó đứng dậy rời đi.
Thành Nam Giang ở trong trò chơi chính là một nơi hỗn loạn, yêu ma và con người giết hại lẫn nhau, máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi, khói lửa bốc lên bốn phía.
Tuy nhiên, trong hiện thực, Thành Ma Kiếm lại rất hoang vắng, không có nhiêu người, cho dù ở khu vực trung tâm thành.
Lý Mộc Dương đi theo hướng trong trò chơi, đi qua những con đường vắng vẻ, cuối cùng đến con đường mà hắn đã khắc chữ trong trò chơi.
Tuy nhiên, phiến đá ở trên đường, nơi mà hắn đã từng khắc chữ bằng Tiên Kiếm không có gì khác biệt so với những phiến đá khác trong tâm nhìn của hắn.
Phía bên trên trống không, chỉ có bụi bặm, không hề có chữ do Lý Mộc Dương viết.
"Vậy là 'Cỏ dại chết chóc' và 'Truyên Thuyết Tiên Kiếm không thể can thiệp vào hiện thực?”
Lý Mộc Dương nhìn phiến đá trống trơn, chậm rãi lắc đầu: "Cả hai trò chơi đều là phó bản dựa trên những gì đã xảy ra trong quá khứ, Tam Quốc: Thương Thiên Phục Ma Lục' là chuyện hiện tại đang xảy ra, cho nên hệ thống trò chơi có hai loại?"
Một loại có thể can thiệp vào hiện thực, một loại không ảnh hưởng đến hiện thực... Trong trò chơi, Lý Mộc Dương đã giải cứu Tiểu Dã Thảo, được Cốc bà bà nhờ vả.
Nhưng Cốc bà bà trong Truyền Thuyết Tiên Kiếm chỉ nhớ tới Giang Tiểu Ngư đã chết từ lâu.
Sau khi suy nghĩ một hồi lại phát hiện một chỉ tiết nhỏ, quỷ hồn Vua Chuột gọi tên Giang Tiểu Ngư khi nhìn thấy Lý Mộc Dương.
Có khi nào bây giờ nó cũng không biết Giang Tiểu Ngư.
Toát mồ hôi...
"Còn có một khả năng..."
Lý Mộc Dương nhìn phiến đá xanh dưới chân, nói: "Sau khi giải quyết xong trò chơi mới có thể gây ảnh hưởng đến hiện thực."
Suy nghĩ một lúc, Lý Mộc Dương lắc đầu.
"Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tiếp tục trò chơi cho tốt là được."
Hắn ghi nhớ đại khái vị trí của phiến đá, sau khi trò chơi hoàn thành sẽ quay lại kiểm tra.
Hệ thống này thậm chí không có nổi một quyển sách hướng dẫn, Lý Mộc Dương phải tự mình tìm hiểu rất nhiều chỉ tiết.
Nhưng 'Truyền Thuyết Tiên Kiếm và 'Cỏ dại chết chóc' đã xảy ra cách đây hàng nghìn năm.
Cho dù quả thật có ảnh hưởng đến hiện thực thì nó vẫn cách Lý Mộc Dương quá xa.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là nhận được phần thưởng của trò chơi đã.
Lý Mộc Dương càng ngày càng gân Trúc Cơ, hắn rất cần một cuốn bí kíp tu luyện.
Hắn tìm một chỗ vắng vẻ gần đó, tiến vào trò chơi.
Mang theo đầu của Nhân Hình Sư và Kinh Hồng Tiên Kiếm xuyên qua khu vực giao chiến, Lý Mộc Dương một lần nữa tìm thấy vị bán yêu tướng quân La Phong.
Khi hắn ta rời khỏi trận chiến, Lý Mộc Dương cũng rời khỏi khu vực giao chiến, góc nhìn của trò chơi quay trở lại góc nhìn toàn năng, là góc nhìn bên thứ ba.
Giang Tiểu Ngư mang theo đạo cụ nhiệm vụ tìm được La Phong.
[Giang Tiểu Ngư: Kinh Hồng Tiên Kiếm ở đây rồi, ngươi muốn giết ai?]
Theo thỏa thuận giữa hai người, sau khi La Phong mượn kiếm giết người mình muốn giết, hắn ta sẽ giao lại thanh kiếm này cho Giang Tiểu Ngư, tất cả do Giang Tiểu Ngư xử lý.
Hiện tại nhìn thấy Kinh Hồng Tiên Kiếm được Giang Tiểu Ngư mang về, La Phong có chút hưng phấn.
[La Phong: Kinh Hồng Tiên Kiếm... ]
Hắn ta vươn tay cầm lấy tiên kiếm, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve lưỡi kiếm và lẩm bẩm.
[La Phong: Tiên Kiếm, ta muốn báo thù cho tiên tử. Ngươi có nguyện ý giúp ta không?]
Sau khi La Phong nói xong, tiên kiếm trong tay hắn ta không có động tĩnh gì.
[La Phong: ... Yêu ma và con người trong thành này đều nhờ tiên tử che chở mới có thể sống sót được]
Bạn cần đăng nhập để bình luận