Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chuong 228: Hoat Nhi Than

Chuong 228: Hoat Nhi ThanChuong 228: Hoat Nhi Than
Chương 228: Hoạt Nhi Thần
"Rất nhiêu tổ tiên của thôn Hắc Vân các ngươi đã ăn quá nhiều tà ma, bản thân cũng biến thành tà vật.
"Còn có một số là được thôn Hắc Vân các ngươi đặc biệt nuôi nhốt, tất cả đều ở phía dưới thôn Hắc Vân."
"Lúc trước chúng ta lập ra huyết thệ ở trước tổ miếu thôn Hắc Vân, trước mặt Cốc bà bà. Nếu ta rời đi, những tà vật dưới lòng đất kia sẽ bò ra tìm ta."
Ngụy Tam Đao giải thích xong, hoài nghi nhìn Lý Mộc Dương.
"Ngươi đến cùng có đáng tin cậy không? Cái gì cũng không biết, làm sao đưa ta rời đi?"
Ngụy Tam Đao nói xong, ba người bước ra khỏi hang động.
Trong rừng núi tối tăm truyền đến tiếng chiêng trống chói tai, gió lạnh gào thét mà đến, ba người Lý Mộc Dương bị những bóng ma trắng bệch bao phủ.
"... Lại chết?"
Lý Mộc Dương cạn lời gãi đầu, vừa nghe xong câu chuyện, đám tà vật kia đã bò ra ngoài.
Làm sao để đối phó với những thứ này?
Lý Mộc Dương bắt đầu lại lần nữa, tiến vào trò chơi.
"Ngụy quản sự, làm thế nào để chống lại những tà vật đó?"
Lần này Lý Mộc Dương trực tiếp hỏi.
Ngụy Tam Đao sung sốt một chút: "Ngươi đang nói cái gì?"
"Chính là những tà vật dưới lòng đất, chúng đến giết chúng ta, nên đối phó với chúng như thế nào?”
Lý Mộc Dương lời ít mà ý nhiều, mặc kệ Nguy Tam Đao có thể nghe hiểu được hay không.
Bỏ qua khâu nói chuyện giao lưu, trực tiếp hỏi thẳng vào cốt lõi của vấn đề.
Ngụy Tam Đao im lặng liếc nhìn Lý Mộc Dương một cái, mặc dù có chút ngu ngơ, nhưng cuối cùng cũng hiểu được vấn đề Lý Mộc Dương muốn hỏi.
Tuy nhiên hắn lại trừng mắt lắc đầu: "Ngươi mới là thôn dân, ngươi hỏi lão tử? Chết tiệt, ngươi đang đùa ta saol"
Nói xong, Ngụy Tam Đao trực tiếp rút kiếm ra chém, đầu của Lý Mộc Dương trong nháy mắt bay lên tận trời.
"Tên lỗ mãng này, một lời không hợp thì giết chết đồng đội?"
Lý Mộc Dương lại im lặng chơi lại lần nữa, lân này hắn không hỏi Ngụy Tam Đao.
Hắn trực tiếp dẫn Ngụy Tam Đao ra khỏi hang động, nhìn vào khu rừng phía trước.
Quả nhiên, trong rừng núi tối tăm, xuất hiện mấy bóng dáng quỷ dị trôi nổi lắc lư.
Lý Mộc Dương suy nghĩ trong lòng, cố gắng điều khiển xúc tu trong suốt tấn công những tà ảnh này.
Tuy nhiên, tà ảnh đi đến đâu, những xúc tu màu xanh của Lý Mộc Dương liên tiếp đứng đó bất động, dường như đã bị đông cứng, không thể nhúc nhích. Một giây sau, hắn lại bị tà vật bao phủ Ian nữa.
"Đánh cũng đánh không lại, vậy thì chạy?"
Lý Mộc Dương chơi lại lần nữa, sau khi đi ra khỏi hang động, trực tiếp kéo Tiểu Dã Thảo chạy đi.
Vừa chạy vừa chỉ phương hướng cho Ngụy Tam Đao và Tiểu Dã Thảo.
"Phía trước! Phía trước!"
"Mau tránh! Ngụy Tam Đao, phía sau bên trái đuổi theo tới rồi! Nhảy lên!"
Chỉ có Lý Mộc Dương có thể nhìn thấy những bóng đen quỷ dị này.
Hắn lên tiếng chỉ dẫn cho Ngụy Tam Đao và Tiểu Dã Thảo né tránh mà chạy, liên tục chạy như điên trong núi rừng.
Mà những tà ảnh đó dường như bị thu hút, trong bóng đêm trôi nổi đuổi theo, không ngừng bay về phía ba người họ.
Sau khi chết liên tiếp ba lần, cuối cùng Lý Mộc Dương cũng dẫn theo Ngụy Tam Đao và Tiểu Dã Thảo chạy ra khỏi ngọn núi này, đi vào một sơn cốc giữa hai ngọn núi.
Những bóng ma đang đuổi theo sau lưng không đuổi nữa, sau khi chạy đến đây thì dừng lại.
Bọn chúng bay lơ lửng ở dìa rừng núi, không ngừng trôi nổi, lắc lư, nhưng lại không dám đuổi theo ra ngoài.
Ánh trăng trong đêm soi sáng sơn cốc, nhưng các tà ảnh chỉ dám lang thang trong rừng núi nơi ánh trăng không thể chiếu tới.
Lý Mộc Dương lập tức đoán được.
“Bọn chúng sợ ánh trăng?”
Nhưng một giây sau, tiếng chiêng trống đột nhiên vang lên từ phía trước.
Cơn gió lạnh lẽo đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, làn sương mù kỳ lạ bay tới theo gió, đám tà vật đang đuổi theo đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó dưới ánh trăng, trước mặt ba người Lý Mộc Dương xuất hiện một chiếc kiệu màu son đỏ thẫm cao khoảng mười thước.
Sáu tà vật trên người mặc thần bào đẫm máu khiêng chiếc kiệu màu son lắc lư đi tới.
Mơ hồ có thể nhìn thấy được có một vị thần linh kinh khủng cao khoảng một trượng trong chiếc kiệu son.
[Hoạt Nhi Thần]
Trên đỉnh đầu của Tà Thần trong chiếc kiệu này có một thanh máu đầu lâu.
Lý Mộc Dương lập tức trợn to hai mắt.
"Thì ra không phải sợ ánh trăng, mà là có thứ mạnh hơn xuất hiện?”
Một giây sau, bầu trời đêm bị mây đen bao phủ, ánh trăng chiếu lên cơ thể ba người Lý Mộc Dương đột nhiên biến thành sương lạnh.
Ba người trực tiếp bị đông cứng tại chỗ, hơi thở đứt đoạn, thân thể cứng ngắc.
[Ngươi đã phi thăng, trò chơi thất bại] "Tốt lắm, lại là một cách chết mới."
Lý Mộc Dương xoa xoa tay, ngồi dậy trong nhà trúc.
Hắn không vội vã tiến vào trò chơi, mà bắt đầu suy nghĩ.
Ngay khi Ngụy Tam Đao bỏ chạy, liên tục có tà vật tràn ra từ núi rừng.
Dường như những tà vật này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận