Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 436: Có chuyện.

Chương 436: Có chuyện.Chương 436: Có chuyện.
Chuong 436: Co chuyen.
Hắn nhắm mắt lại đăng nhập vào trò chơi.
Thẩm Diệu toàn thân áo trắng nhìn thấy Bọ Ngựa Thúy Đao bắt đầu di chuyển, lập tức bay tới từ đằng xa, vô cùng hứng khởi mà nói: "Ta đã nghĩ ra cách đối phó với con Thanh Long kia!"
"Chỉ cần lần này chúng ta phối hợp tốt, chắc chắn có thể thành công chém chết con Thanh Long này!"
Thẩm Diệu tràn đầy phấn khởi.
Đêm qua hai người đã thất bại ba lần, nhưng trong những thất bại liên tiếp, sự phối hợp của họ dân dần trở thành ăn ý.
Lúc này, hai người lại bước vào địa trận Thanh Long. Đối mặt với Thanh Long có thể khống chế sấm sét, Bọ Ngựa Thúy Đao và Thẩm Diệu phối hợp với nhau, một người cận chiến, một người phối hợp tâm xa, ngược lại là phối hợp cũng tốt, đánh tiêu hao được một nửa thanh máu của Thanh Long.
Tuy nhiên, khi thanh máu của Thanh Long chỉ còn một nửa và bước vào giai đoạn thứ hai, đối mặt với Thanh Long có sức chiến đấu bùng nổ, hai người Lý Mộc Dương lại lần nữa bị đánh bại đẩy ra khỏi địa trận Thanh Long.
Trong Quỷ Thành sương mù dày đặc, Thẩm Diệu dính đầy bụi đất ngồi ở trên đầu bọ ngựa, uể oải nói: "Tại sao vẫn thất bại..."
Lý Mộc Dương nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ một lát ta sẽ quay lại."
Sau mỗi lần thất bại, trước tiên phải làm sạch sấm sét trong cơ thể mới có thể bắt đầu lần khiêu chiến tiếp theo.
Lý Mộc Dương nhân cơ hội này vào giai đoạn thứ tư của "Cỏ Dai Chết Chóc" trải nghiệm cuộc sống thường ngày với Tiểu Dã Thảo.
Giai đoạn bốn dài dằng dặc này, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể thông qua.
Tính đến bây giờ, dòng thời gian trong giai đoạn bốn đã trôi qua hai mươi năm.
Lý Mộc Dương một mực làm bạn với Tiểu Dã Thảo du ngoạn khắp thế gian, nhưng vẫn luôn không gặp được thời cơ để thông qua.
Tiểu Dã Thảo sắp trở thành tiên luôn rồi, lẽ nào phải đợi đến khoảnh khắc nàng trở thành tiên mới có thể thông qua giai đoạn thứ tư?
Lý Mộc Dương đổi trò chơi, tiến vào "Cỏ Dại Chết Chóc”, bắt đầu trải qua cuộc sống thường ngày.
Trong rừng tre mưa to tầm tã, Tiểu Dã Thảo và Lý Mộc Dương ngồi dưới gốc cây trú mưa, đốt lên đống lửa than nướng hai con chuột tre xui xẻo bị bắt được.
"Nói đến chuột tre, ta chợt nhớ tới một người bạn cũ..."
Lý Mộc Dương nhìn con chuột tre đáng thương bị lột da trên lửa than, đột nhiên bật cười, cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến khó hiểu.
Hắn đã nhìn thấy cảnh tương tự trong một video ở kiếp trước.
Mưa lớn xen lẫn gió lạnh thổi qua, lá tre trong rừng trúc run run rơi xuống, phát ra âm thanh xào xạc.
Nhưng vào lúc này, trong hiện thực vang lên tiếng hét lo lắng của Bốc Hoằng Sinh. "Kỳ chủ! Không tốt! Có chuyện không ổn!"
Tiếng hô của Bốc Hoằng Sinh khiến Lý Mộc Dương hơi kinh ngạc.
Hắn thoát khỏi trò chơi, ngồi trên chiếc ghế mây mở mắt ra.
"Chuyện gì?" Lý Mộc Dương rất tò mò: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Chẳng lẽ đám sâu bọ tâm thường kia đi kêu oan kể lể thực sự có tác dụng?
Không thể nào...
Mặc dù Lý Mộc Dương không có ấn tượng tốt với giáo chủ Huyết Liên Giáo Phương Ứng Thiên, nhưng hắn thấy, nhân vật đây tham vọng và dã tâm này sẽ không phải là kiểu ngu ngốc vừa bị dư luận chèn ép thì ngay lập tức đổ lỗi cho cấp dưới của mình.
Dù thế nào đi nữa, những việc mà Lý Mộc Dương làm đều là vì Phương Ứng Thiên, hơn nữa rất cố gắng làm việc.
Nếu như ngay cả loại áp lực dư luận này mà Phương Ứng Thiên cũng không thể chịu được, tuỳ tiện xử lý Lý Mộc Dương, vậy sau này còn có ai dám ra sức làm việc cho giáo chủ hắn?
Lý Mộc Dương không tin nhân phẩm của Phương Ứng Thiên, nhưng hắn tin tưởng dã tâm và năng lực của lão gia hỏa này.
Bốc Hoằng Sinh thì lo lắng nói: "Giáo chủ phái người tới, muốn tạm thời lấy lại đại ấn kỳ chủ của người..."
Lý Mộc Dương hơi kinh ngạc khi nghe lời tường thuật của Bốc Hoằng Sinh.
Phương Ứng Thiên phái người tới lấy lại ấn ký của Lý Mộc Dương, phong ấn văn kiện trong nha môn, để Lý Mộc Dương về nghỉ ngơi mấy ngày.
Nói là chờ sau khi kiểm tra xong trong các tài liệu phán quyết liệu có kết án sai, hoặc xử oan trong thời gian này hay không rồi sẽ cho Lý Mộc Dương trở về.
"Phương pháp xử lý này rất trung hòa." Lý Mộc Dương lắc đầu: "Chỉ là rảnh rỗi một khoảng thời gian mà thôi, không có chuyện gì.'
Lý Mộc Dương nhìn rất thoáng.
Loại hình phạt này hẳn là do tiếng chỉ trích quá ồn ào, ý kiến và thái độ của công chúng quá gay gắt nên để Lý Mộc Dương nghỉ việc vài ngày để tránh bị chú ý.
Đúng là một phương pháp xử lý rất thông thường.
Tuy nhiên, dựa theo cách nhìn của Lý Mộc Dương, lúc này hẳn là nên nghiêm khắc trừng trị mấy trăm tên ngu xuẩn kêu oan, có trừng phạt gì thì trước tiên phải xử lý đám ngu xuẩn bức cung thoái vị kia, nếu không, rõ ràng là giáo chủ sở hở lại bị người ép phải thoái vị... Vậy còn có uy nghiêm gì đáng nói?
Bạn cần đăng nhập để bình luận