Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chuong 239: Que huong (2)

Chuong 239: Que huong (2)Chuong 239: Que huong (2)
Chuong 239: Que huong (2)
Dưới ánh trăng, thiếu nữ lặng lẽ lắng nghe tiếng thở dốc tram thấp phát ra từ kho củi tối tăm, vẻ mặt phức tạp.
Mãi cho đến khi giọng nói của Lý Mộc Dương vang lên sau lưng nàng, thiếu nữ mới chợt tỉnh táo lại.
"Đêm hôm khuya khoắt chạy tới nghe góc tường, không tốt lắm đâu?"
Gương mặt của thiếu nữ lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, nàng đột nhiên quay người lại như bị điện giật, hoảng sợ nhìn Lý Mộc Dương trước mặt, có chút lắp bắp.
"Ca, huynh... Huynh đến đây lúc nào?"
Dưới ánh trăng, nam tử mặc áo choàng trắng dang tay ra, trên khuôn mặt tuấn tú đã có một ít nếp nhăn hiện lên nụ cười quen thuộc với thiếu nữ.
"Ta vẫn luôn ở, chỉ là muội không phát hiện thôi."
Lý Mộc Dương nhún vai, nói: "Tiểu tiên nữ của ta mỗi lần tới đây đều quá tập trung, đến mức không phát hiện ra có một cái đuôi nhỏ đang theo sau."
Lời nói trêu chọc của Lý Mộc Dương khiến khuôn mặt thiếu nữ vừa mới khôi phục bình tĩnh lại hiện lên một chút đỏ ửng.
'Ca, huynh... Mỗi lần huynh đều đi theo sao?'
Thiếu nữ tựa như muốn hỏi câu này, nhưng cuối cùng lại ngại không nói ra.
Với tu vi của nàng, lẽ ra không thể bị Lý Mộc Dương theo dõi mà vẫn không phát hiện.
Nàng tự cho là mình làm việc lặng yên không một tiếng động, nhưng không ngờ rằng lần nào đại ca ca cũng đi theo nàng...
Dưới ánh trăng, tiếng thở dốc trong kho củi tối tăm bắt đầu dồn dập, dường như sắp đến thời khắc quan trọng.
Lý Mộc Dương liếc nhìn nơi đó, cười một tiếng nói: "Đã nhìn nhiều ngày như vậy, không muốn xuất hiện gặp mặt bà ấy một chút sao?"
Thiếu nữ lại khẽ lắc đầu: "Không cần thiết."
"Cứ tưởng bà ấy sẽ rất nhớ muội, rất để tâm tới muội, hoặc có thể năm đó bà ấy có nỗi khổ gì đó'.
"Nhưng sau khi muội thực sự nhìn thấy bà ấy, lại thấy rằng mọi thứ thực sự rất đơn giản."
"Không có nỗi khổ gì, cũng không có gì để nói, bà ấy chính là loại người như vậy."
"Mà muội, người con gái này do bà ấy sinh ra, tự nhiên cũng máu lạnh vô tình như bà, nhìn thấy bà ấy cũng không hề có chút cảm xúc nhớ nhung nào, ngược lại càng nhìn bà ấy càng thấy chán ghét, thậm chí còn hận không giết được bà."
Nói xong, thiếu nữ quay đầu nhìn về phía kho chứa củi tối tăm một chút, nói: "Đi thôi, ca, nơi này không có ý nghĩa gì."
"Ở lại thêm nữa, lãng phí thời gian."
Ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng, vẻ mặt chán ghét.
Lý Mộc Dương cười đưa tay về phía nàng, nói: "Hết thảy đều nghe theo tiên tử." Dưới ánh trăng, hai người nắm tay rời đi mà không làm kinh động đến ai, như thể ngay từ đầu họ chưa từng tới đó.
Chỉ có tiếng thì thâm của hai huynh muội tan biến trong bóng đêm.
"Nhân tiện... Ca, huynh giống như không có hứng thú với chuyện đó chút nào, thật kỳ quái..."
Dường như thiếu nữ có chút hoang mang.
Trong bóng tối, tiếng giải thích bất đắc dĩ của nam nhân vang lên.
"Ai nói? Ta cảm thấy rất hứng thú có được hay không?"
"Nhưng trước giờ huynh không... Rõ ràng vị Long Nữ lần trước..."
"Muội còn không biết xấu hổ mà nói như vậy! Lúc đó muội mê rượu làm hỏng việc, hại ta suýt chút nữa bị Long Quân bắt tới bái đường. Con gái của Long Quân ai dám muốn chứ? Một ngụm là có thể nuốt chứng ta... Ta không thích nữ nhân hung ác..."
"Ách... Vậy ca ca, huynh thích kiểu nữ nhân gì?"
"Thích kiểu mà ta thích!"
"Oa! Đây không phải là nói nhảm sao! Ca, huynh đã ba mươi tuổi, là lão nam nhân rồi, còn kén chọn như vậy... Cũng chỉ có muội sẵn lòng chăm sóc huynh."
NA...
Tiếng cười khẽ của thiếu nữ và nam nhân biến mất trong gió đêm.
Dưới ánh trăng, trong phủ đệ hoàn toàn hỗn loạn.
Nhưng đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Bọn họ sắp rời khỏi thành Bình An, đi đến địa điểm tiếp theo, tiếp tục cuộc hành trình.
Mà thành Bình An, chỉ là một chốn dừng chân nhỏ trong cả đoạn đường của bọn họ thôi.
Không đáng nhắc đến.
Thiếu nữ nhìn ánh trăng, khe khẽ thì thầm.
"... Người thân duy nhất của ta ở đời này, chỉ có đại ca ca."
Nàng đã hiểu.
Ngoại trừ đại ca ca, trên đời này không có ai là người thân của nàng.
[Tiểu Dã Thảo: 72]
Độ hảo cảm hiển thị trên giao diện hệ thống hơi tăng lên một chút khi Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo rời khỏi thành Bình An.
Tăng từ 71 lên 72.
Nhưng mà...
"Chỉ có bấy nhiêu điểm sao?"
Lý Mộc Dương ở trong phòng mở mắt ra, hơi kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng lần này sau khi dẫn Tiểu Dã Thảo trở về quê hương, cởi bỏ khúc mắc, độ hảo cảm sẽ tăng vọt một đợt.
Kết quả là chỉ tăng thêm một điểm hảo cảm. Độ hảo cảm ở giai đoạn bốn này quá khó tăng lên.
Trong game, Lý Mộc Dương làm bạn với Tiểu Dã Thảo đi du ngoạn núi sông, hai người gắn bó nương tựa nhau ước chừng mười năm.
Trên thực tế, cũng chỉ trôi qua năm tháng.
Nhưng vẫn còn cách hơi xa so với tám mươi điểm hảo cảm để nhận được phần thưởng thông qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận