Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 181: Chúng ta đang ở đâu?

Chương 181: Chúng ta đang ở đâu?Chương 181: Chúng ta đang ở đâu?
Chương 181: Chúng ta đang ở đâu?
Yến Tiểu Như đứng trên pháp đàn, ánh mắt lạnh lùng, dùng hết sức lực để thúc giục trận pháp.
"Muốn cùng chết? Buồn cười!"
"Hôm nay ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói, chết không có chỗ chôn!"
Ánh sáng tím rực rỡ xoay quanh pháp đàn, gần như ngưng tụ thành thực chất.
Dưới sự chèn ép của linh lực khổng lồ, tu sĩ cấp thấp như Lý Mộc Dương chỉ cảm thấy khiếp đảm, giống như đang đứng trên một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Pháp đàn này ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của Luyện Hồn Đại Trận, khí tức to lớn làm người sợ hãi.
Khoảnh khắc tiếp theo, sương mù đen kịt rợp trời kín đất mà đến, va chạm mạnh vào pháp đàn màu tím.
Âm ầm.
Trong tiếng nổ đỉnh tai nhức óc, vô số đợt sóng xung kích phát ra trong đường hầm dưới lòng đất, mặc dù Lý Mộc Dương ở trong đó, nhưng được sức mạnh của Luyện Hồn Đại Trận bảo vệ, không có bỏ mình.
Nhưng những đợt sóng xung kích mãnh liệt liên tục ập đến, lại chấn động xuyên qua trận pháp khiến hắn bay khắp nơi.
Lý Mộc Dương cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác như mình rơi vào một cái máy giặt đang quay.
Trong cảm giác buồn nôn và chóng mặt dữ dội, Lý Mộc Dương nhanh chóng ngất đi.
Giữa lúc mơ hồ, không biết đã qua bao lâu, Lý Mộc Dương cảm thấy mình đã ngừng xoay tròn.
Sau đó rơi vào trong nước sông lạnh giá, dường như đang trôi dạt trong nước.
Không biết đã trôi dạt như vậy qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Lý Mộc Dương hoài nghi mình có thể sẽ luôn trôi dạt như vậy. ... Cho đến khi có một bàn tay tóm lấy hắn.
Sau đó Lý Mộc Dương cảm giác như mình được người khác kéo ra khỏi nước, ngã xuống đất một cách nặng nề.
"... Yêu ma đáng chất..."
Lời thì thầm bực bội của một nữ tử vang lên bên tai hắn.
Giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng Lý Mộc Dương còn chưa kịp nghĩ xem chủ nhân của giọng nói đó là ai thì ý thức của hắn lại rơi vào bóng tối.
Lần này hôn mê rất lâu.
Khi Lý Mộc Dương mở mắt ra lần nữa, cảm giác toàn thân đau nhức, trong bụng cũng đói vô cùng.
Giống như đã không ăn gì trong một hai tháng vậy.
Trong thoáng chốc tỉnh táo lại, Lý Mộc Dương bỗng nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, những gì hắn nhìn thấy trong tâm mắt lại khiến hắn bối rối.
Xa xa là dãy núi uốn lượn, dưới chân là dòng sông đang chảy, cùng với rừng trúc bên cạnh và hai ngôi mộ bên ngoài rừng trúc... Cảnh tượng này chẳng phải là nơi chôn cất Ngọc tiên tử trong Truyan Thuyết Tiên Kiếm sao?
Khung cảnh quen thuộc khiến Lý Mộc Dương sửng sốt.
Hắn đã xuyên vào trò chơi rồi?
Lý Mộc Dương sửng sốt, nghi ngờ những gì hắn đang nhìn thấy trước mặt.
Khung cảnh trong tâm mắt này giống hệt với nơi chôn cất Ngọc tiên tử trong trò chơi "Truyên Thuyết Tiên Kiếm.
Hai ngôi mộ kia rõ ràng là mộ của Ngọc tiên tử và phu quân của nàng.
Kinh Hồng Tiên Kiếm với kiếm khí càn quét khiến người ta run sợ trước đó, giờ đây lặng lẽ cắm trước phần mộ của Ngọc tiên tử, đảm nhiệm làm bia của phần mộ.
Lý Mộc Dương cúi đầu xuống, nhìn thấy trên người hắn đang mặc áo bào xanh của đệ tử ngoại môn Luyện Ma Tông, thân thể cũng là hình dạng của chính mình.
Hơn nữa trong trò chơi không có cảm giác đói bụng hay đau đớn.
Mà bây giờ Lý Mộc Dương không chỉ đau nhức toàn thân, còn đói bụng cồn cào.
Mặc dù ở Luyện Khí Cảnh vẫn chưa tích cốc, nhưng không ăn cơm mấy ngày cũng sẽ không đói chết.
Nhưng lúc này Lý Mộc Dương cảm thấy trong bụng đói đến quặn thắt, không biết đã đói bao nhiêu ngày.
Hắn ngơ ngác nhìn mọi thứ trong tâm mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng phải hắn đang ở trong mỏ sao? Sao lại chạy đến nơi chôn cất của Ngọc tiên tử rồi?
Vào lúc này, trong rừng trúc vang lên tiếng bước chân.
Một nữ nhân với quần áo lam lũ, vẻ mặt mệt mỏi bước ra.
Nàng mặc áo bào tím, chính là thân phận trưởng lão của Luyện Ma Tông.
Nhưng chiếc áo choàng tím đã từng tràn đầy uy nghiêm và khiến cho người khác e ngại, bây giờ tràn đầy lỗ thủng, khi khoác lên người càng giống quần áo của một kẻ ăn xin.
Mà quần áo bên trong áo choàng tím cũng rách rưới và đầy lỗ thủng.
Trong những lỗ thủng ở khắp nơi đó hiện ra các vết thương trên cơ thể nữ tử, nhìn thấy mà giật cả mình.
Những vết thương đó có sâu có nông, nếu nằm ở trên cơ thể một người bình thường thì đã sớm chết hàng ngàn lần, nhưng nữ nhân này lại có thể hoạt động một cách tự nhiên.
Trên tay nàng ôm một nắm măng.
Nhìn thấy Lý Mộc Dương tỉnh lại, nữ nhân mặc áo bào tím đi ra từ rừng trúc nhướng mày, trên khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ lạnh lùng.
"... Đã tỉnh?"
Nói xong, Yến Tiểu Như nhét thứ trong tay vào trước người Lý Mộc Dương, thản nhiên ra lệnh: "Nấu những thứ này đi.'
Lý Mộc Dương cúi đầu nhìn đống măng trước mặt, lại nhìn Yến trưởng lão trước mắt, có hơi do dự.
'Ây... Cái kia..." Lý Mộc Dương gãi đầu, cẩn thận hỏi: "Yến trưởng lão, chúng ta hiện tại đang ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận