Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 576: Thật xin lỗi

Chương 576: Thật xin lỗiChương 576: Thật xin lỗi
Huynh muội Lý Mộc Dương đương nhiên cũng sẽ không hổ đồ đến mức xuống khỏi phi thuyền.
Tình thế cứ như vậy rơi vào trạng thái giảng co.
Đám người Lý Mộc Dương ở trên phi thuyển chờ đợi, không muốn xuống đảo.
Nhóm hồ yêu quyến rũ trên đảo kia. cũng chỉ tụ tập bên ngoài phi thuyền kêu gọi, không dám đền gần phi thuyền Vân Liễn này.
Sự giằng co kéo dài đến nửa giờ.
Thời gian không ngừng trôi qua, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thây dì Tổ nóng nảy.
Nàng không màng sự hao tổn của phi thuyền Vân Liên để đánh đối, thật vất vả mới hất ra đám người đuổi theo kia. Hiện tại lại bị trì hoãn ở hổ Vân Yên nửa canh giờ, nếu lão hổ yêunày - không chịu giúp đỡ, hết thảy mọi cô găng nàng làm trước đó đều sẽ vô íchl Dì Tố đang ngồi đột nhiên đứng dậy, đang định lên tiêng thúc giục.
Nhưng lão hổ yêu trên đảo dường như cũng biết sự kiên nhân của dì Tổ đã đến giới hạn.
Giọng nói của lão hồ yêu đúng lúc vang lên.
Nàng cười khúc khích nói: "Thật xin lôi, đã để các vị khách quý chờ lâu." "Lão thân vừa để nguyên thần rời khỏi cơ thể, đi thăm dò ma đầu kia từ xa, vì thê đã hao tổn một thân ngoại hóa thân... Nhưng tin tức tốt là, cuồi cùng lão thân cũng có thể đưa ra quyết định."
Giọng nói của lão hổ yêu vang vọng trên đảo, vẻ mặt của ba người trên phi thuyền lập tức trở nên ngưng trọng.
Lão hổ yêu này vậy mà đã dùng thân ngoại hóa thân của mình đi giao chiền với Khô Diệp Lão Nhân sao... Lý Mộc Dương nghe thấy giọng nói của lão hổ yêu vang vọng trong sương mù.
"Quyết định của lão thân là... Không thể giữ lại chư vị ở hổ Vân Yên, xin lôi."
Trong giọng nói của lão hổ yêu tràn đầy cảm xúc.
Trong nháy mắt nghe được những lời này, Lý Mộc Dương tựa như nhìn thầy được vẻ mặt thành khẩn áy náy của bà ta.
“Với vị trí thuận lợi của hổ Vân Yên, mặc dù chúng ta có thể ngăn chặn những ma tu đó trong một thời gian, nhưng các con gái của lão thân chắc chăn sẽ bị thương vong nặng nề." "Cho nên hổ Vân Yên không thể giữ được các vị khách quý... Thực xin lỗi. " Lão yêu hổ tràn ngập áy náy đuổi khách, dù là đổi mặt với sự cám dô của tàn thiên "Thiên Yêu Đổ Lục”, cuối cùng vân lựa chọn từ bỏ.
Trong lòng Lý Mộc Dương lập tức tràn đầy thât vọng.
Nhưng kết quả này cũng không ngoài ý muôn.
Trong Ma Đạo lợi ích được đặt lên hàng đấu, chính là như vậy.
Vào thời điểm khó khăn, những yêu ma này không bỏ đá xuống giếng, cũng đã xem là cho Ma Tông mặt mũi. Rất khó để trông cậy vào bọn chúng sẽ ra tay giúp đỡ chỉ vì lợi ích khổng lổ. Ngay khi phi thuyền Vân Liễn lần nữa phóng ra ánh sáng tím rực rỡ, dì Tổ chuẩn bị dân mọi người rời đi thì giọng nói của lão hồ yêu lại vang lên. "Tuy nhiên, dù lão thân không thể giữ các vị khách quý, nhưng ta sẵn sàng ra tay ngăn cản đám ma tu của Thanh Dương Hội, trì hoãn thời gian ít nhất một ngày cho các vị khách quý."
"Đây gần như đã là cực hạn mà hổ Vân Yên ta có thể làm được... "
Giọng nói của lão hổ yêu vang lên, dì Tổ trên phi thuyền lặng lẽ thở dài. Trì hoãn thời gian một ngày đối với họ vẫn là chưa đủ.
Chút thời gian này không cầm cự được đền lúc tiểu thư chạy đến cứu. Nhưng nếu có thể trì hoãn thêm một lúc, thì cứ trì hoãn thêm một lúc đi... Dì Tố thở dài nói: “Cảm ơn Tam nương nương đã ra tay giúp đỡ. Xong . chuyện này, Tam nương nương có thể phái người đền Chấp Pháp Đường, lời hứa ba bình dược thượng phẩm và một pháp khí thượng phẩm vân hữu hiệu."
Dù kết quả không như ý nhưng dì Tố cũng chỉ có thể chấp nhận, đồng thời đưa ra mức thù lao tương ứng.
Lão hổ yêu ở hổ Vân Yên lập tức cười lớn.
"Được! Vậy mời các vị khách quý rời đi. Phần còn lại cứ giao cho lão thân!" Cùng lúc với tiếng cười của lão hổ yêu vang lên, đám người Lý Mộc Dương lại lần nữa bị sương mù che khuâãt. Các đình đài lầu các và hòn đảo đẹp như thơ trong phút chốc biển mât trong sương mù. Mà hội người Lý Mộc Dương trên phi thuyền Vân Liên lại trở về trạng thái chìm trong sương mù.
Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài trong chồc lát, Lý Mộc Dương rõ ràng cảm giác được phi thuyển không hề chuyển động, nhưng trong tầm nhìn phía trước, sương mù lại đột nhiên biến mất.
Phi thuyền Vân Liễn phát ra ánh sáng màu tím bay ra khỏi sương mù, hướng về vùng đất rộng lớn phía trước.
Mà khi đám người Lý Mộc Dương quay đầu lại, họ phát hiện sương mù quỷ dị bao phủ trên hổ Vân Yên đột nhiên mở rộng, phạm vi bao phủ của sương mù không ngừng bành trướng và tăng dần ra phía ngoài.
Trong nháy mắt, sương mù đã tạo thành một bức màn trời khổng lồ vắt ngang phía sau đám người Lý Mộc Dương.
Lão hổ yêu trong hồ Vân Yên dựa vào sương mù quỷ dị để ngăn chặn sự truy sát của Thanh Dương Hội. Nhưng bà ta cũng không sẵn lòng liều mạng, chỉ có thể trì hoãn nhiều nhất là một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận