Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 414: Xấu hổ muốn chết

Chương 414: Xấu hổ muốn chếtChương 414: Xấu hổ muốn chết
Chương 414: Xấu hổ muốn chết
Nghe Kiếm Linh giải thích, Lý Mộc Dương thở dài.
"Đây cũng có thể coi là do ta. Tóm lại, chỉ cần đánh bại tâm ma là được đúng không..."
Lý Mộc Dương vừa nghĩ trong đầu, phi kiếm đang lơ lửng bên cạnh lập tức biến hóa ra mấy chục đạo kiếm khí tung hoành mà ra.
Trong khoảnh khắc kiếm thuật của hai bên va chạm trong khoảng không, trong không khí liên tục nổi lên các gợn sóng, sau đó khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi.
Ngọn núi vốn hoang vu can cỗi, chiến trường cắm đầy tàn tích của thần binh lợi khí đột nhiên biến thành một ngôi nhà tranh giữa núi rừng, trước cửa có một dòng suối nhỏ trong vắt như ngọc chảy qua.
Lưu Ly tiên tử Sở Thanh Tuyết cả người quần áo trắng thuần đứng trước nhà tranh, trên mặt mỉm cười hạnh phúc.
"Phu quân, đi sớm về sớm nhé."
Đây là lần đầu tiên Lý Mộc Dương nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ôn nhu như vậy trên mặt Lưu Ly tiên tử luôn lãnh đạm xa cách.
Trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.
Mà Kiếm Linh ở một bên vẻ mặt vô cảm giải thích.
"Đây là thế giới sâu nhất trong nội tâm Sở Thanh Tuyết, đồng thời cũng là cảnh tượng chân thực trong thế giới tinh thân của nàng ấy."
"Cuộc chiến của người với tâm ma là không ngừng vượt qua những huyễn tượng hư ảo này, cho đến khi nhìn thấy linh hồn ngủ say ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của nàng."
Cảm giác được trạng thái của Lý Mộc Dương có gì đó không đúng, Kiếm Linh nói với giọng lạnh lùng: "Chỉ là một chút cảnh tượng hư ảo thôi, đừng quá để ý."
"Những thứ này chỉ là mộng tưởng đơn phương của Sở Thanh Tuyết."
Giữa lời giải thích lạnh lùng của Kiếm Linh, tâm ma trước mặt lại lân nữa cầm kiếm tấn công.
Phi kiếm được thi triển Kinh Hồng Kiếm Quyết, chém ra một luông kiếm khí khổng lồ.
Lý Mộc Dương cũng thúc giục phi kiếm ngăn cản, nhưng vẻ mặt lại có chút kỳ quái.
Đừng để ý... Đừng để ý con khil
Ai mà có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại có thể không thèm để ý chút nào?
Trên con đường núi cách đó không xa, có một nam tử trông giống Lý Mộc Dương như đúc cõng một chiếc giỏ trúc, nụ cười ôn hòa, rõ ràng chính là phu quân được Lưu Ly tiên tử gọi ở trước cửa nhà tranh.
"Tuyết Nhi ta về đây." Nam tử vẻ mặt giống hệt Lý Mộc Dương kia, trên mặt mỉm cười, vô cùng dịu dàng vẫy tay với thê tử.
Nghe được thanh âm này, nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Mộc Dương với tư cách là chính chủ nhất thời hoảng hết trong lòng, kiếm khí đang thi triển đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Cái quái gì vậy!
Tuyết Nhil ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thật mẹ nó xưng hô hết hồn!
Lão tử làm sao có thể kêu một cách thấy gớm như vậy!
Rõ ràng đây là cảnh tượng hư ảo ở thế giới tinh thân của Sở Thanh Tuyết, nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của chính mình nói ra những lời thấy gớm như vậy, Lý Mộc Dương vẫn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Cảm giác như máu dồn lên mặt khiến Lý Mộc Dương cảm thấy nóng bừng, không hiểu sao xấu hổ.
Sở tiên tử này bình thường xa cách lạnh lùng, kết quả trong lòng toàn suy nghĩ cái gì vậy chứt
Tương tác nhàm chán kinh khủng như thế, ngươi có can đảm nghĩ tới, nhưng ta không có can đảm để lắng nghe!
Lúc này mới bắt đầu huyễn cảnh đầu tiên, đã hô phu quân thấy gớm như vậy.
Vậy những huyễn cảnh nhìn thấy sau đó, tiêu chuẩn sẽ lớn bao nhiêu...
Han là không thể tả được...
Lý Mộc Dương suy nghĩ rối loạn, Ngự Kiếm Thuật cũng xuất hiện sơ hở, lập tức bị tâm ma nắm lấy cơ hội, buộc phải liên tiếp lui về phía sau.
Sau hơn mười hơi thở, Lý Mộc Dương không thể tiến cũng không thể lùi, bị một kiếm đâm xuyên ngực, chết tại chỗ.
[Ngươi đã tử vong, trò chơi thất bại]
Trong gian phòng trang nhã của quán rượu, Lý Mộc Dương mở mắt ra, im lặng ôm trán.
Tâm ma này của Sở Thanh Tuyết rất có bản chất của hắn.
Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn, loại cảm giác chiến đấu này quả thực là bỏ đá xuống giếng. Bắt được một sơ hở của Lý Mộc Dương là đuổi đánh tới cùng, trong nháy mắt mở rộng lợi thế và nhanh chóng phá vỡ phòng tuyến của Lý Mộc Dương.
Lần đầu tiên Lý Mộc Dương phát hiện, chính mình thế mà mạnh như vậy.
Hơn nữa tâm ma khó chơi chỉ là thứ yếu. Điều khiến Lý Mộc Dương nhức cả đầu vẫn là huyễn cảnh trong thế giới tâm ma kia.
Rõ ràng là tâm ma của Sở Thanh Tuyết, nhưng vì sao bản thân Lý Mộc Dương ở trong đó, nghe được âm thanh quen thuộc của mình nói ra những lời nói buồn nôn kia, ngược lại có cảm giác xấu hổ muốn chết?
Không hiểu sao cảm giác đắm chìm quá mãnh liệt.
Sở tiên tử này thực sự là.
Tiên tử lạnh lùng như vậy, còn tưởng rằng nàng là loại hình một lòng hướng đạo, coi thường tình yêu nam nữ.
Kết quả thế giới nội tâm nho nhỏ lại thiếu nữ như vậy?
Sến sẩm, ngọt ngào... Cô gái nhỏ ở huyễn cảnh đó, trong mắt Lý Mộc Dương xem ra, thực sự có cảm giác như hình tượng nhân vật đã sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận