Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 113: Sở Thanh Tuyết

Chương 113: Sở Thanh TuyếtChương 113: Sở Thanh Tuyết
Chương 113: Sở Thanh Tuyết
Vương triều Thiên Nguyên, phủ Đằng Châu, Minh Tuyên Dịch.
Minh Tuyền Dịch là một trạm dịch bình thường ở ven biển, cách thành Đằng Châu không quá hai mươi dặm.
Đứng ở cổng trạm dịch nhìn ra xa, có thể nhìn thấy bức tường thành của phủ Đằng Châu bên ngoài hai mươi dặm xuyên qua vùng đồng bằng rộng lớn.
Trước đây Minh Tuyền Dịch dân cư thưa thớt, hầu như không có du khách ghé thăm.
Biển Sương Mù chính là biên giới của thế giới, người tu luyện không cách nào đặt chân tới, người phàm cũng không dám đi quá xa bờ biển.
Vì vậy phủ Đằng Châu tài nguyên can cỗi, chính là một nơi nghèo khó ở biên giới, chưa bao giờ được dòng chính coi trọng.
Nhưng không biết gân đây phủ Đằng Châu đã xảy ra chuyện gì, liên tục không ngừng có thuật sĩ Khâm Thiên Giám đến, còn có rất nhiều cao thủ võ đạo trong các môn phái ở giang hồ phong trần mệt mỏi chạy đến. Cùng với sự tràn vào của một lượng lớn người ngoại lai, toàn bộ châu phủ đã trở nên náo nhiệt.
Trong Minh Tuyên Dịch, một vị tiên tử trong truyên thuyết đã đến.
Khi tiên tử kia ở lại, trạm dịch dường như cũng sáng lên, không ngừng có người trong giang hồ và nhân vật lớn của triều đình đến thăm.
Nghe nói vị tiên tử đó là đệ tử của Thanh Diệp Chân Nhân, là đệ tử duy nhất Thanh Diệp Chân Nhân thu nhận trong hàng ngàn năm qua sau khi ông ấy đắc đạo.
Trong số các đệ tử của Thanh Diệp Chân Nhân, tuy nàng là người trẻ tuổi nhất, nhưng lại được Thanh Diệp Chân Nhân ưu ái nhất. Ngay cả những nhân vật lớn trong triều đình cũng phải cẩn thận thông báo ở ngoài cửa quán trọ khi đến thăm nàng.
Nếu không phải Lưu Ly tiên tử từ chối, tri phủ đại nhân phủ Đằng Châu đã sớm phái người phong tỏa Minh Tuyền Dịch, không cho người không có phận sự tới gần.
Hiện tại tuy Minh Tuyên Dịch không bị phong tỏa nhưng cũng không có kẻ to gan nào dám tới gần.
Khâm Thiên Giám phái hai thuật sĩ trấn ma mạnh mẽ đến canh gác bên ngoài Minh Tuyên Dịch để bảo vệ tiên tử trong trạm dịch cả ngày lẫn đêm.
Người bình thường nhìn thấy hai thuật sĩ trấn ma đang canh giữ cổng sẽ không dám đến gần.
Thuật sĩ trấn ma Khâm Thiên Giám có danh tiếng hiển hách ở dân gian và giang hồ.
Nhưng buổi chiều hôm nay, có một bóng người lỗ mãng cưỡi lừa, ung dung thong thả đi về phía Minh Tuyền Dịch.
Đó là một thanh niên mặc áo bào trắng, có lẽ vì đi đường nên chiếc áo choàng trắng đẹp de nguyên bản của hắn bây giờ có chút bẩn thỉu dơ dáy, trên tay áo và trước ngực có vết bẩn nhàn nhạt.
Con lừa gây gò chở hắn lắc lư dọc theo con đường, điều khiến người ta lo lắng là liệu con lừa gây gò có bị hắn ta đè bẹp hay không.
Nhưng hắn đang nằm trên lưng lừa trong một loại tư thế rất kỳ lạ, hai chân giơ lên nhàn nhã, cơ thể lắc lư phập phồng khi con lừa di chuyển. Trên mặt để một chiếc mũ rộng vành được bện từ những dải tre mỏng, giúp hắn che ánh nắng từ bầu trời, có thể mơ hồ nhìn thấy vài sợi râu trên cằm dưới chiếc mũ tre.
Dường như rất trẻ, lại có vẻ rất già.
Hai thuật sĩ trấn ma đứng bên ngoài cửa lớn của Minh Tuyền Dịch, một bên trái và một bên phải, họ cau mày nhìn chàng trai trẻ mặc áo trắng kỳ quái này cưỡi con lừa đến gần.
"Các hạ là ai? Đến Minh Tuyền Dịch có chuyện gì?"
Chàng trai mặc áo trắng trước mặt khiến hai tên thuật sĩ trấn ma có cảm giác nguy hiểm.
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng đang nằm trên lưng lừa ngồi dậy giống như cá chép lộn nhào, lười biếng nhìn hai tên thuật sĩ trấn ma, nói: "Huyên Kiếm Tông Thân Đồ Cảnh, đến gặp sư muội của ta... Hai vị đại nhân không cho phép sao?”
Chàng trai mặc áo trắng tự giới thiệu, hai tên thuật sĩ trấn ma vô thức lùi lại một bước.
Trong số các đệ tử của Thanh Diệp Chân Nhân, Thân Đồ Cảnh là người có danh tiếng tệ nhất, mối quan hệ với Khâm Thiên Giám kém nhất.
Hai tên thuật sĩ trấn ma còn đang do dự, âm thanh của Lưu Ly tiên tử đã vang lên từ trong Minh Tuyền Dịch.
"Cảnh sư huynh tới rồi? Hãy mau tiến vào."
Chàng trai áo trắng nghe thấy giọng nói này, cười ha hả.
Hắn quay người nhảy xuống lưng lừa, roi huýt sáo với thuật sĩ trấn ma ở cửa: "Giúp ta để mắt đến con lừa của ta, nếu để cho nó chạy mất, đánh gãy hai chân của các ngươi!"
Thuật sĩ trấn ma mà người thường sợ hãi như ma quỷ, lúc này đối mặt với sự khiêu khích của Thân Đồ Cảnh, lại không nói một lời, lặng lẽ đi tới giúp hắn dắt con lừa vào chuồng.
Mà Thân Đồ Cảnh thấy thuật sĩ trấn ma không đáp lại lời khiêu khích, cảm thấy không thú vị lắc đầu. Sau khi bước vào Minh Tuyền Dịch, vừa lúc gặp được sư muội Sở Thanh Tuyết đang ra đón hắn.
Lưu Ly tiên tử kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?"
Thân Đồ Cảnh thở dài, khi đối mặt với sư muội nhà mình, hắn thu lại thái độ cà lơ phất phơ, trở nên nghiêm túc.
"Sư phụ bảo ta tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận