Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chuong 285: Saota chua tung nghethay (2)

Chuong 285: Saota chua tung nghethay (2)Chuong 285: Saota chua tung nghethay (2)
Chuong 285: Sao ta chua tung nghe thay (2)
Lý Mộc Dương trở lại trò chơi lần nữa, cùng Lưu Ly tiên tử hoàn thành cốt truyện đối thoại với ông lão.
Cuối cùng trong nháy mắt khi đám tà vật kia xuất hiện, Lý Mộc Dương kéo Sở Thanh Tuyết chạy đi không chút do dự.
Hai tà vật xuất hiện đầu tiên còn đang nói chuyện, trong nháy mắt Lý Mộc Dương đã chạy xa ra bên ngoài hơn mười trượng.
Giọng nói vốn đang cười the thé muốn khiêu khích, lập tức cứng đờ.
".. Người này... Lai lịch ra sao?”
Sao chạy nhanh như vậy?
Dưới ánh mặt trời, Lý Mộc Dương nắm tay Lưu Ly tiên tử co cẳng chạy hết sức.
Lưu Ly tiên tử còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã bỏ chạy.
Những âm thanh ồn ào phía sau càng lúc càng gần, nhưng Lưu Ly tiên tử vẫn còn hơi ngơ ngác.
"Vô Danh đại nhân, chúng ta...'
Chúng ta đang chạy cái gì!
Lý Mộc Dương cũng không quay đầu lại, nói: Chạy mau! Chúng ta phải nhanh chóng trở về nhân thất"
"Chủng lão tướng quân nói ông ấy để lại bút ký ở ngăn bí mật trong thư phòng và nhờ chúng ta đi tìm bút ký của ông ấy!"
Lý Mộc Dương nói xong, chạy nhanh hơn.
Sở Thanh Tuyết theo bản năng bước nhanh đi theo sau lưng Lý Mộc Dương, nhưng ánh mắt vẫn còn chút mê mang.
"A? Chủng lão tướng quân nói như vậy sao?"
Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao ta không nghe thấy?
Lưu Ly tiên tử hơi mờ mịt.
Mà những giọng nói ồn ào sau lưng vẫn cứ đuổi theo và tiến lại gần.
Trong lúc hoang mang, dường như nàng nghe thấy giọng nói yếu ớt của lão tướng quân giữa tiếng gào thét chói tai của bọn tà vật.
Tuy không nghe rõ lắm, nhưng có vẻ như đúng là bảo bọn họ đi tìm thứ gì đó...
Ánh hoàng hôn chiếu xuống đường phố thành Thiên Giác.
Trong phòng khách của quán trọ, Lý Mộc Dương lại thất bại trong trò chơi, bị đẩy về hiện thực, có chút cạn lời.
"Lại chết."
Những tà vật này mẹ nó thực sự là dính như kẹo cao su, làm sao cũng không thể dứt ra được.
Hắn và Lưu Ly tiên tử đã bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị bọn tà vật sử dụng các phương pháp kỳ quái đuổi kịp.
Một khi bị đuổi kịp, kết quả là bị giết ngay lập tức. Việc duy nhất Lý Mộc Dương và Lưu Ly tiên tử phải làm là chạy, không ngừng chạy về phía trước.
Lý Mộc Dương liên tục thất bại hơn chục lần cảm thấy nhức nhối.
Lại thêm trời đã tối, nên hắn khó chịu thoát khỏi trò chơi, bước ra quán trọ.
"Trước tiên đi vào nhà giam thẩm vấn vị thiếu cốc chủ kia vậy."
Lý Mộc Dương bực bội chậc lưỡi một tiếng.
Vị thiếu cốc chủ của Loạn Hồn Cốc đã bị bọn hắn tra tấn hơn mười ngày.
Dù sao cũng không hỏi tình tiết vụ án, mỗi đêm chỉ phái vài nội môn đệ tử đến thẩm vấn tra tấn một phen, vừa lúc đêm nay đến lượt Lý Mộc Dương trực ban.
Mà nữ nhân điên của Loạn Hồn Cốc này, không nói bất kỳ manh mối gì, riêng xương cốt rất cứng.
Bị tra tấn nhiều ngày như vậy vẫn có thể mắng chửi người mỗi ngày, cực kỳ ác độc và càn rỡ, không hề sợ hãi chút nào.
Lần trước Lý Mộc Dương tra tấn đối phương, nữ nhân điên này còn mở miệng nói toàn lời dơ bẩn, uy hiếp muốn giết cả nhà Lý Mộc Dương, bán toàn bộ nữ quyến trong nhà Lý Mộc Dương cho kỹ viện để tiếp khách.
Tuy rằng chỉ là sủa bậy để ra vẻ, nhưng loại lời nói buồn nôn như vậy, Lý Mộc Dương nghe vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn đã mượn bộ dụng cụ tra tấn mới nhất từ Ninh Uyển Nhi.
Vừa lúc tối nay sử dụng cường độ mạnh nhất với nữ nhân điên này, xem miệng của ả có thể cứng đến mức nào. ....
Trong không khí tràn ngập mùi nước tiểu thoang thoảng.
Chất lỏng màu vàng nhạt bắn tung tóe khắp mặt đất, tạo thành một dòng suối uốn lượn.
Thân thể nữ nhân ngồi xụi lơ trên giá tra tấn với đôi mắt đờ đẫn, tứ chi cơ thể vẫn còn hơi co giật.
Ánh mắt ả trống rỗng ngơ ngác, như thể linh hồn đã bị rút cạn, chỉ còn bộ quần áo tù nhân bẩn thỉu đang không ngừng nhỏ xuống nước tiểu...
Lý Mộc Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, nhíu mày, theo bản năng bịt mũi lại.
Vị thiếu cốc chủ của Loạn Hồn Cốc này, trước đó dù có phải chịu bao nhiêu cực hình, từ đầu đến cuối vẫn luôn ngang ngược phách lối, chửi bới không ngừng.
Nhưng đêm nay lại hoàn toàn ngơ dại, không còn dáng vẻ hung ác như trước nữa.
Công cụ tra tấn mà Ninh Uyển Nhi cho cũng quá mạnh mẽ...
Lý Mộc Dương che mũi nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, kéo nữ nhân này về nhà giam, để ả tiếp tục tỉnh lại."
Người cai ngục đứng ở một bên nhanh chóng cung kính đáp lại, cẩn thận cởi trói cho nữ nhân trên giá tra tấn, dắt tay của ả ta, kéo nữ nhân còn đang khẽ co giật này đi như kéo một bao tải.
Với tư cách là chủ quan thẩm vấn tối nay, Lý Mộc Dương đi theo phía sau, tận mắt nhìn thiếu cốc chủ này bị nhốt vào căn phòng ở nơi sâu nhất của nhà giam, rồi mới chuẩn bị rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận