Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 411: Cùng thời đại với Tiểu Dã Thảo (2)

Chương 411: Cùng thời đại với Tiểu Dã Thảo (2)Chương 411: Cùng thời đại với Tiểu Dã Thảo (2)
Chương 411: Cùng thời đại với Tiểu Dã Thảo (2)
Tiểu Dã Thảo gật đầu: "Đúng vậy, Thái Sơ Cảnh. Trong dạ tiệc của Long Quân lúc trước, Ngọc Bút tiên tử cũng có mặt ở đó, nhưng khi đó đại ca ca huynh bị Long Nữ quấn lấy... Hì hì... Cho nên bỏ lỡ vị Ngọc Bút tiên tử này."
Tiểu Dã Thảo cười hì hì nói: "Đại ca ca, nếu ngươi không biết Ngọc Bút tiên tử, từ đâu biết được thần thông của nàng?"
Tiểu Dã Thảo tò mò nhìn Lý Mộc Dương, chớp chớp mắt.
Lý Mộc Dương không nói nên lời.
Sau thời đại thượng cổ, thiên địa biến đổi lớn, Tử Phủ Cảnh chính là đỉnh điểm của giới tu luyện, đây là bình thường.
Hắn không ngạc nhiên khi còn có cảnh giới trên Tử Phủ Cảnh.
Điều khiến hắn kinh ngạc chính là vị Ngọc Bút tiên tử chết dưới Lưu Ly Tiên Kiếm... Lại là nhân vật cùng thời đại với Tiểu Dã Thảo?
Thậm chí ở trong trò chơi, hắn và Ngọc Bút tiên tử còn cùng nhau tham gia yến hội của Long Quân.
Nhưng hắn thật sự không biết Ngọc Bút tiên tử.
Ở giai đoạn bốn của "Cỏ Dại Chết Chóc", trong những tương tác dài dằng dặc khô khan thường ngày, rất nhiều tình tiết đều nhảy vọt và kết thúc nhanh chóng, khiến Lý Mộc Dương rất khó có thể trải nghiệm mỗi một chỉ tiết hàng ngày.
Dù sao ở giai đoạn thứ tư, hắn đã đồng hành với Tiểu Dã Thảo du sơn ngoạn thủy hơn hai mươi năm.
Nếu từng phút từng giây hắn đều tận tâm trải nghiệm, sợ là khoảng cách thông qua còn rất xa.
Hiện tại Tiểu Dã Thảo đã biết đến sự tồn tại của Ngọc Bút tiên tử, Lý Mộc Dương hỏi: "Vậy ngươi có biết làm như thế nào để phá giải thần thông ảo cảnh của nàng không?”
Lời hỏi thăm của Tiểu Dã Thảo không có được câu trả lời, nàng cũng không tức giận.
Nữ tử nâng cằm suy tư một lúc: "Ừm... Cái này sao..."
"Dựa trên sự hiểu biết của muội về Ngọc Bút tiên tử, nếu nàng sử dụng tu vi Trúc Cơ Cảnh để chèo chống tạo ra ảo cảnh của Thái Sơ Cảnh, gánh nặng sẽ quá lớn, uy lực thân thông cũng sẽ giảm đi nhiều."
"Nếu muội đoán không sai, ảo cảnh này của nàng không thể tồn tại quá lâu, hơn nữa chỉ có thể mê hoặc người, lại không thể thực sự làm tổn thương người, không phải sửa lại hiện thực theo đúng nghĩa."
"Nếu như bị mắc kẹt trong ảo cảnh này, chỉ cần ở trong ảo cảnh kiên trì không bị ảo giác ăn mòn, không đến mười lăm phút, pháp lực dựng lên ảo cảnh sẽ cạn kiệt, ảo cảnh sẽ tự động phá vỡ."
Tiểu Dã Thảo không hổ là sự tồn tại gần với Chân Tiên, trong thoáng chốc đã đưa ra giải pháp tối ưu.
Nàng cười nói với Lý Mộc Dương: "Mà muốn kiên trì mười lăm phút trong ảo cảnh cũng không khó. Đại ca ca, muội sẽ dạy cho huynh một kỹ năng nhỏ phong bế sáu giác quan, ngăn cách thần thức."
"Mắt không nhìn, tai không nghe, làm được nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần kiên trì mười lăm phút, ảo cảnh tự nhiên sẽ phá giải."
Trên ngọn núi chứa đầy tàn tích thần binh lợi khí, Lý Mộc Dương lần nữa quay trở lại trò chơi. Kiếm Linh toàn thân pháp y thuần trắng lơ lửng một bên, lạnh giọng nhắc nhở.
"Mỗi kẻ địch ngươi đối mặt tiếp theo đều từng là cường giả đương thời..."
Lý Mộc Dương không để ý Kiếm Linh nhắc nhở, trực tiếp bước về phía trước.
Huyễn ảnh của Ngọc Bút tiên tử xuất hiện trên ngọn núi.
Khi huyễn ảnh nữ nhân cầm ngọc bút viết chữ cổ trong không trung, trong tâm mắt Lý Mộc Dương lập tức hiện lên một biển hoa xinh đẹp trải dài đến tận chân trời.
Tuy nhiên, trong thoáng chốc khi biển hoa xuất hiện trong tâm mắt, Lý Mộc Dương yên lặng đọc tâm quyết trong lòng, rồi nhắm mắt lại.
Tất cả cảm giác của hắn đối với thế giới bên ngoài nhanh chóng bị cắt đứt.
Lý Mộc Dương ở trong bóng tối, giống như một linh hồn lang thang không có thân xác, đã mất hết toàn bộ ý thức.
Loại trạng thái đen kịt, kiềm chế, im lặng và phong bế kỳ dị này, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng Lý Mộc Dương cắn răng kiên trì.
Mười lăm phút sau, trạng thái linh thức phong bế của Lý Mộc Dương tự động được giải trừ.
Hắn mở hai mắt ra, đứng trên đồi núi.
Phát hiện bản thân mình giống như một tòa nhà bị gió cát bào mòn, toàn thân cao thấp đầy những lỗ trống.
Nhưng dù sao cũng là linh hồn, Lý Mộc Dương nhanh chóng chữa trị vết thương trên người, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chiếc bút ngọc đầy vết nứt đã rơi trở lại mặt đất, huyễn ảnh của Ngọc Bút tiên tử cũng biến mất không còn dấu vất.
Kiếm Linh ở một bên có chút kinh ngạc.
"... Ngươi đây là sử dụng bí thuật gì? Phá giải ảo cảnh dễ dàng như thế."
Kiếm Linh cau mày nói: "Sở Thanh Tuyết cho rằng ngươi có năng lực đoán trước tương lai, lẽ nào là thật?”
"Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy huyễn ảnh này, ngươi đã hiểu biết nó như vậy, trong nháy mắt tìm ra cách giải quyết vấn đề?"
Rất hiển nhiên, phương pháp phá giải ảo cảnh của Lý Mộc Dương kỳ quái đến mức khiến Kiếm Linh kinh ngạc.
Đối với cái này, Lý Mộc Dương mỉm cười, không nói gì thêm.
Hắn tiếp tục cất bước tiến lên, trên đồi núi bước về phía trước mười bước.
Đi được mười bước, một thanh kiếm gấy trên ngọn núi bay lên.
Một bóng đen phóng khoáng ngông nghênh xuất hiện trên ngọn đồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận