Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 416: Ý trí kiên định

Chương 416: Ý trí kiên địnhChương 416: Ý trí kiên định
Chương 416: Ý trí kiên định
Dưới sự tiếp xúc thân mật, mỹ nhân rúc vào lòng, ai còn có thể tâm lặng như nước mà tỉnh táo chiến đấu chứ.
Trò chơi lần này là rèn luyện sự kiên định?
Trong hoàn cảnh bình thường, hắn và tâm ma chém giết một đối một còn không nhất định có thể giành chiến thắng.
Bây giờ còn có Sở Thanh Tuyết ở một bên quấy nhiễu... Aiz...
Lý Mộc Dương thở dài, đã dự cảm được mình sẽ chết mấy chục thậm chí mấy trăm lần trong trò chơi này.
Nhưng mà không sợi
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định.
Để bão tố tới mãnh liệt hơn chút đi!
Lý Mộc Dương nhanh chóng chơi lại, một lần nữa quay lại trò chơi.
Ngay khi cuộc chiến với tâm ma bắt đầu, khung cảnh trong thế giới tinh thần liền biến đổi.
Tiên tử áo trắng trước cửa nhà tranh dịu dàng mỉm cười, phu quân nàng cõng chiếc giỏ tre đi ra ngoài và ôm lấy nàng, hai người lại cọ tai vào nhau, thân mật vuốt ve an ủi.
Bên tai và xương quai xanh trước ngực Lý Mộc Dương lại một lân nữa cảm giác được cảm xúc tê dại kỳ diệu.
Nhưng lần này hắn đã chuẩn bị tinh thần, ý chí cũng không hề hỗn loạn.
Mặc dù kiếm thế xuất hiện một chút dao động, nhưng vẫn chưa lộ ra bất kỳ sai sót nào.
Tâm ma vẫn như cũ dùng kiếm đánh tới, Lý Mộc Dương vừa vung kiếm chống cự vừa quan sát ảo cảnh bên cạnh.
Sở Thanh Tuyết toàn thân áo trắng, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt dịu dàng như nước, đã không còn là tiên tử phiêu miểu không dính khói lửa trân gian kia nữa, rõ ràng nàng ấy chỉ là một thiếu nữ đơn thuần mới biết yêu.
Nàng như vậy, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với hình tượng lạnh lùng xa cách lúc trước, trong lúc vô hình mang đến cho nàng sức hấp dẫn to lớn.
Trong thế giới tưởng tượng của nàng, nàng và Lý Mộc Dương sống cùng nhau trong một căn nhà, cùng ăn cùng uống.
Hai vợ chồng đàn tiêu hợp tấu, cầm sắt hòa minh, khi thì cùng nhau lên núi nghịch nước, khi thì cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng, còn nắm tay nhau cùng đi dạo ở hội đèn lồng, sống chung ngọt ngào hạnh phúc.
Đàn tiêu hợp tấu, cầm sắt hòa minh: là thành ngữ Trung Quốc dùng để chỉ sự hoà hợp giữa tiếng đàn cầm và đàn sắt, là hình ảnh ẩn dụ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp.
(*)Đàn tiêu hợp tấu, cầm sắt hòa minh: là thành ngữ Trung Quốc dùng để chỉ sự hoà hợp giữa tiếng đàn cầm và đàn sắt, là hình ảnh ẩn dụ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp.
Mỗi khi bốn bề vắng lặng, nàng sẽ dịu dàng thẹn thùng cuộn tròn trong lòng ngực Lý Mộc Dương, tùy ý Lý Mộc Dương và nàng vành tai cọ tóc mai, răng môi chạm vào nhau.
Tiên tử đã từng lãnh đạm xa cách, bây giờ rơi xuống phàm trần, sau khi biết yêu ánh rạng rỡ không gì sánh được .
Nàng xinh đẹp quyến rũ, tư thế thẹn thùng muốn chống cự nhưng lại ra vẻ mời chào khiến Lý Mộc Dương nhìn càng thêm cảm xúc dâng trào, càng giống cương thi.
Nhưng cảnh tượng quy mô lớn mà Lý Mộc Dương mong chờ... E hèm... Lo sợ lại vẫn chưa xuất hiện.
Hành vi thân mật nhất giữa hai người, cũng chỉ giới hạn ở việc cọ vành tai vào nhau, ôm hôn nồng nhiệt.
Hầu hết thời gian, hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Lý Mộc Dương chết nhiều lần, dần dân quen với mức độ tiếp xúc này, đột nhiên có chút thất vọng.
"Cảnh tượng cuộc sống vợ chồng ngọt ngào trong tưởng tượng của Sở tiên tử chỉ có như vậy?”
Lý Mộc Dương đột nhiên không nói nên lời.
Hay là nói, Sở tiên tử rất kháng cự loại chuyện đó?
Nhưng nghĩ đến trước đó vị tiên tử này lạnh lùng xa cách, cùng với cuộc sống vợ chồng giống như thân tiên quyến lữ trong tưởng tượng của nàng, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đại khái là sở thích và thú vui của tiên tử này thanh khiết ưu nhã, tách biệt khỏi thú vui cấp thấp của phàm nhân.
Có thể hiểu được.
Nhưng dù có thể hiểu được, có thể có được mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy, lại không thể ăn được...
Chuyện này khác gì với ngồi tù chứ!
Sau khi ý thức được điểm này, Lý Mộc Dương lại nhìn tiên tử yêu kiều trong ảo ảnh, đột nhiên bình tĩnh lại.
Tiến vào trò chơi lần nữa, tâm trí của hắn cũng không còn rối loạn, cầm kiếm cũng vững vàng, gần như không hề bị ảo cảnh ảnh hưởng.
Ngay cả Kiếm Linh cũng ngạc nhiên khi thấy hắn có trái tim sắt đá.
"... Ý chí của ngươi thật kiên định, nhiễu loạn như vậy mà ngươi vẫn thờ ơ?"
Lý Mộc Dương nhếch miệng cười một tiếng, trực tiếp xông thẳng vào giết tâm ma trước mặt.
Phớt lờ tiếng kêu thán phục sợ hãi của Kiếm Linh.
Về phần ảo cảnh ở bên cạnh, hắn không thèm nhìn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đánh bại tâm ma này, hoàn thành trò chơi.
Mà trong thế giới giả tưởng, Sở Thanh Tuyết và phu quân Lý Mộc Dương yêu nhau ngọt ngào, vợ chồng hòa thuận.
Hai vợ chồng khi thì cùng nhau du lịch, khi thì luận đạo trong núi, hoặc là tu thiên trên mây.
Cho đến một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, khi tiên tử áo trắng và phu quân đang múa kiếm làm bạn thì thanh kiếm trong tay nàng bỗng nhiên run lên, rơi xuống mặt đất.
Tiên tử cũng khẽ cau mày, ôm bụng.
Phu quân hoảng sợ bước lên phía trước: "Nương tử, nàng sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận