Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 260: Ta muốn giúp ngươi tu hành

Chương 260: Ta muốn giúp ngươi tu hànhChương 260: Ta muốn giúp ngươi tu hành
Chuong 260: Ta muon giup nguoi tu hanh
Yến Tiểu Như lấy chìa khóa ra, mở cánh cửa phủ đầy bụi và cỏ dại, rồi đi vào trong.
Lý Mộc Dương cũng ngoan ngoãn đi theo, không hề sợ hãi chút nào.
Khi hai người bước vào sân nhà, cánh cửa lại lân nữa khép lại.
Yến Tiểu Như, người im lặng suốt dọc đường, mới xoay người lại, nhíu mày nhìn Lý Mộc Dương, quan sát từ trên xuống dưới.
"... Sao ngươi không có chút đề phòng nào? Ta nói ngươi đi theo, ngươi liền đi theo?"
Nữ nhân đeo mặt nạ bằng băng tỏ thái độ không hài lòng cho lắm.
Rõ ràng sự ngoan ngoãn của Lý Mộc Dương khiến nàng ta không vui.
Lý Mộc Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Tiền bối ngươi tu vi cao như vậy, nếu muốn hại ta, chỉ cần ra tay ngay tại chỗ là được rồi, cần gì phải phiên phức như vậy để dẫn ta đi?"
"... Cũng đúng." Yến Tiểu Như chấp nhận lời giải thích của Lý Mộc Dương.
Nàng gật đầu, sau đó vung tay một cái, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn hết bụi bặm trong sân nhà bay ra ngoài.
Yến Tiểu Như mới ngồi xuống dưới hành lang sạch sẽ, nhìn Lý Mộc Dương trước mặt.
"Ta là bạn của tổ tiên ngươi, khi xưa từng có chút giao tình. Những năm qua ta luôn bế quan, nay tu luyện đã có thành tựu, nên đặc biệt trở về để trả nhân tình."
"Nghe nói nhà họ Lý của ngươi có một nam đỉnh thiên tư bất phàm, vì vậy ta đến để chỉ dạy ngươi, không để lãng phí tài năng của ngươi."
Yến Tiểu Như bia ra một câu chuyện đầy rẫy lỗ hổng.
Tổ tiên Lý gia đã bảy đời đều là nông dân, chỉ có đời cha của Lý Mộc Dương là có Lý Đại Mục, may mắn có được một cuốn bí kíp võ lâm, luyện thân tu võ, mới có chút tài sản nhỏ ở thành Cửu Nguyên.
Nếu Lý gia có thể quen biết với bậc đại năng trong giới tu hành, sao có thể sống khổ sở như bây giờ.
Người bình thường sẽ không tin câu chuyện hoang đường này, mười người nghe đảm bảo sẽ có ít nhất chín người nói: vô lý, phi thực tế.
Nhưng nhìn thần thái có chút hồi hộp dưới lớp mặt nạ của nàng ta, dường như việc bịa ra lý do này đã rất khó khăn, Lý Mộc Dương lại tỏ vẻ vui mừng diễn hùa theo đối phương.
"Thật tuyệt vời! Từ nhỏ ta đã nghe phụ mẫu nói rằng tổ tiên nhà mình từng quen biết một vị tiên nhân, không ngờ chính là tiên bối!"
Diễn xuất của Lý Mộc Dương không hẳn là xuất sắc, nhưng so với Yến Tiểu Như ngồi đối diện với hắn thì tự nhiên hơn nhiều.
Biểu cảm dưới mặt nạ điêu khắc từ băng của Yến Tiểu Như có chút nghi ngờ, dường như ngạc nhiên khi tổ tiên Lý gia thật sự quen biết một người tu hành.
Nhưng Lý Mộc Dương đã nói vậy thì nàng ta cũng an tâm gật đầu.
Đúng vậy, chính là ta.'
"Hiện tại ta xuất quan, tình cờ đi ngang qua địa phận của Luyện Ma Tông, nhớ lại nhân tình năm xưa, liền đến tìm ngươi."
"Ngươi quả thật là thông minh lanh lợi, có gặp khó khăn trong việc tu hành hay có vấn đề nào không hiểu không? Có thể hỏi ta, ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi tận tình, không để con cháu của cố nhân bị phí phạm tài năng."
Ai cũng có thể nhìn ra sự gắng gượng trong giọng điệu và lời lẽ của Yến Tiểu Như, ngược lại thì phong thái khí chất của một tiền bối thần bí được nàng thể hiện khá tốt.
Dưới mặt nạ, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên chút vui mừng.
Có vẻ như việc giả làm tiền bối thần bí và lừa được Lý Mộc Dương khiến nàng rất hài lòng.
Lý Mộc Dương thầm nghĩ, vị nữ trưởng lão đối diện hắn lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, mà thực chất lại ngây thơ đến vậy?
Chậc...
Nhưng cũng phù hợp với tính cách của nàng ta.
Dù sao đây cũng là người từng muốn tự sát chỉ vì hết đồ ăn vặt trong bí cảnh.
Nghĩ sao cũng không liên quan gì đến sự lạnh lùng kiêu ngạo.
Lý Mộc Dương cười nói: "Còn không biết danh xưng của tiền bối thế nào?"
Dưới mặt nạ điêu khắc bằng băng, vẻ mặt của Yến Tiểu Như hơi do dự.
Nàng cắn môi suy nghĩ, mắt đảo qua đảo lại.
Cuối cùng nói: "Ta bế quan khổ luyện nhiều năm, giới tu hành đã không còn biết đến danh xưng của ta. Nhưng trước kia mọi người đều gọi ta là U Minh lão ma."
"Hóa ra là tiền bối U Minh, vãn bối Lý Mộc Dương xin kính chào."
Sau khi Yến Tiểu Như nói ra danh xưng, Lý Mộc Dương lập tức tỏ vẻ kính cẩn cúi chào.
Yến Tiểu Như hài lòng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn, nói: "Tốt lắm! Ngươi rất thông minh, bổn tọa khá thích."
"Lần đầu gặp mặt, ta tặng ngươi một bình Ngọc Tủy Linh Dịch làm lễ vật."
"Ngươi uống ngay tại đây, tọa thiên luyện hóa, bổn tọa sẽ hộ pháp cho ngươi."
Yến Tiểu Như nói, tay phải khẽ lật, từ trong nhẫn càn khôn lấy ra một bình sứ nhỏ, ném cho Lý Mộc Dương.
Lý Mộc Dương ngoan ngoãn nhận lấy, không nghi ngờ gì, mở nắp uống ngay, sau đó ngồi xuống tọa thiền tu luyện.
Lượng linh khí khổng lồ chảy khắp cơ thể, cuối cùng dưới sự luyện hóa của Lý Mộc Dương, từ từ hội tụ vào đan điền, ngưng tụ thành những "ngôi sao" nhỏ lấp lánh trong vòng xoáy khí hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận