Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 325: Ngươi không được phép đánh ta

Chương 325: Ngươi không được phép đánh taChương 325: Ngươi không được phép đánh ta
Chương 325: Ngươi không được phép đánh ta
"Ngươi... Ngươi điên rồi sao?"
Yến Tiểu Như tức giận hỏi Lý Mộc Dương, giấu đôi tay đang run rẩy sau lưng.
Vị trưởng lão chấp pháp vốn nổi tiếng hung ác, giờ đây đến cả thanh âm giận dữ trách móc cũng phải hạ thấp hết mức, chỉ vì sợ người bên ngoài nghe thấy.
Nàng nhìn chằm chằm Lý Mộc Dương, lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sự tức giận.
Thân là trưởng lão ma tông, đường đường là người đứng đầu Chấp Pháp Đường, lại bị đệ tử nội môn xúc phạm trắng trợn như vậy... Yến Tiểu Như chắc chắn sẽ phải tức điên lên.
Nhưng vẻ mặt tức giận cộng với giọng nói bị đè thấp lại thể hiện ra sự thiếu tự tin và chột dạ trong lòng nàng.
Lý Mộc Dương thấy Yến Tiểu Như tức giận lùi bước, cũng không tiếp tục quấy ray nữa.
Hắn đứng đó, đối mặt với nữ nhân có ánh mắt lạnh lùng, bất lực dang tay ra.Đêm mười ngày trước, trên tường thành Thiên Giác, Yến trưởng lão đã hỏi ta một vấn đề."
"Lúc ấy ta phản ứng quá chậm, không nói ra được suy nghĩ trong lòng mình, ta đã rất hối hận."
"Mười ngày trôi qua, ta lúc nào cũng suy nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ xem nên trả lời Yến trưởng lão như thế nào."
"Hiện tại ta cảm thấy ta đã nghĩ thông rồi... Yến trưởng lão, ngươi có thể hỏi lại ta một lần được không?”
"Lần này ta sẽ nói cho ngươi biết suy nghĩ trong lòng ta."
Ánh mắt Lý Mộc Dương rất chân thành và nghiêm túc.
Yến Tiểu Như nhìn vào hắn một cách gắt gao, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt chân thành và nghiêm túc của Lý Mộc Dương, như muốn nhìn thấu dưới khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ này đang ẩn chứa điều gì.
Nàng nhìn chằm chằm Lý Mộc Dương hồi lâu, cuối cùng găn từng chữ một, trên mặt không thể hiện một cảm xúc nào.
"Ta có thể coi như không nghe thấy những gì ngươi vừa nói."
"Ngươi chỉ là đệ tử của Luyện Ma Tông, cho dù trong đầu ngươi có ý nghĩ không đúng đắn gì, ta hy vọng ngươi sẽ dập tắt chúng ngay lập tức!"
Yến Tiểu Như quay người bỏ đi với ánh mắt lạnh lùng.
Vẻ mặt lạnh như băng đó, đủ để khiến mọi người trong Luyện Ma Tông khiếp sợ, Yến trưởng lão đã thực sự tức giận.
Tuy nhiên, ngay lúc nàng quay lại, lòng bàn tay dày và ấm áp của nam tử kia lại tóm lấy nàng.
"Yến trưởng lão..."
Bốp...
Trong lều, một tiếng tát giòn giã vang lên.
Hai người đang lôi lôi kéo kéo, lại im lặng trong giây lát.
Yến Tiểu Như trâm mặc nhìn Lý Mộc Dương, sau đó nhìn bàn tay vô thức vung ra của mình, lại nhìn nam tử trước mặt bị nàng tát một cái nhưng vẫn còn nắm chặt lấy cổ tay nàng... Yến trưởng lão vốn đang tức giận đột nhiên mất bình tĩnh, khí thế xẹp xuống.
".. Ngươi không được phép đánh tai"
Yến Tiểu Như bỗng nhiên nói như vậy.
Sau khi nàng mở miệng trong vô thức, nàng muốn lùi lại ngay lập tức.
Tuy nhiên, ngay tại lúc nàng nói, nàng nhận ra khoảng cách về địa vị giữa hai người.
Tại sao Lý Mộc Dương lại đánh nàng?
Hơn nữa, tại sao nàng lại phải sợ hãi?
Yến Tiểu Như vốn đang yếu đuối đột nhiên có được sự tự tin trở lại.
Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Mộc Dương, nói: "Ngươi dám đánh ta!"
Nàng nói một cách dứt khoát, nhưng lại nói theo bản năng.
Tuy nhiên, sau khi nói xong, Yến Tiểu Như lại thấy nói như vậy có vẻ không thích hợp.
Nàng đường đường là trưởng lão của ma tông, sao có thể dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với đệ tử nội môn?
Ý thức được điểm này, Yến Tiểu Như trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Lý Mộc Dương, cố gắng thể hiện ra khí chất lạnh lùng đáng sợ của mình, lấy lại chút tôn nghiêm của bản thân.
Tuy nhiên, lúc này, dù nàng đã cố gắng trợn to mắt nhưng vẫn không hề có một chút lạnh lùng xa cách nào.
Vẻ mặt bướng bỉnh không phục, cố gắng trợn mắt kia trông giống y như một đứa trẻ con đang giận dữ.
Nhìn thấy bộ dáng buồn cười cố trợn to mắt của Yến Tiểu Như, Lý Mộc Dương vốn bị tát có chút bối rối, đứng sững lại, cười sảng tại chỗ.
"Ha ha..."
Lý Mộc Dương cười không lớn lắm.
Nhưng tiếng cười như vậy lọt vào tai Yến Tiểu Như lại rất chói tai.
Thân thể nàng run rẩy, ánh mắt nhìn gắt gao vào Lý Mộc Dương, như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Trong mắt nàng hiện lên một tang hơi nước mỏng.
"Ngươi... ngươi...
Yến trưởng lão vốn lạnh lùng vô cảm xúc, lúc này đến cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra.
Nàng run ray nhìn chằm chằm Lý Mộc Dương, tựa hồ là tức giận, nhưng càng giống như là tủi thân.
"Ngươi cười cái gì!"
Yến trưởng lão nói một cách run rẩy, thậm chí có chút muốn khóc: "Lời ta nói rất buồn cười sao?"
Nhìn thấy thân thể Yến Tiểu Như run rẩy, bộ ngực lấp ló trắng nõn như tuyết cũng run rẩy theo.
Lý Mộc Dương bình tĩnh lại, sau đó cố nhịn cười, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn.
"Yến trưởng lão..." Lý Mộc Dương mở miệng nói, nhưng sau khi nói xong lại do dự.
Dưới sự vùng vằng của Yến Tiểu Như, bầu không khí vốn nghiêm túc đột nhiên trở nên như trò hề. Đến mức mà hắn vốn định nói gì đó nhưng lại phải ngừng lại.
Cuối cùng Lý Mộc Dương cắn răng, lặp lại những lời vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận