Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 735: Trang viên bỏ hoang

Chương 735: Trang viên bỏ hoangChương 735: Trang viên bỏ hoang
Nhưng trước mắt lại là cổng trang viên bị tàn phá, bức tường phủ đầy vềt nứt và máu khô, trên mặt đất lá khô rụng rơi, cỏ dại mọc um tùm.
Cả trang viên trông như đã bị bỏ hoang một thời gian dài.
Trong trang viên như thế này... có người sao?
Cô bé nhìn thấy trang viên bị bỏ hoang tàn tạ này, cũng có chút ngơ ngác.
",..Lần trước đến đây, không phải như thể này."
Nhiếp Ngữ Băng chỉ biết nói ra một câu như vậy.
Lý Mộc Dương lập tức bay vào bên trong, nói: "Vào trong xem thử đi. " Vì nhiệm vụ chính tuyến chỉ dẫn đến đây, dù trong đó không có nhân vật _ để tương tác, ít nhất cũng có trùm để đánh.
Lý Mộc Dương dẫn theo cô bé đi vào bên trong, trước mắt chỉ thầy những bức tường đồ nát, khu vườn tiêu điều. Nhiếp Ngữ Băng ngập ngừng nói: "Đây là biệt viện của Lục vương gia, trước đây con và phụ thân đã từng đền đây một lần, tại đây đã gặp tiên nhân của Huyền Kiềm Tông, đạo sĩ của Triểu Thiên Quán, còn có cao tăng của Khổ Phật Lĩnh."
"Lục vương gia ở trang viên Thu Diệp luyện bất tử dược, khi đó nơi này rất náo nhiệt... "
Nhưng biệt viện của vương phủ trước đây, giờ đây lại cỏ dại mọc um tùm, hoang phê tàn tạ.
Trong nhiều nơi của khu vườn, còn lưu lại những vết máu kinh khủng. Nơi này rõ ràng đã trải qua một trận đại họa. Lý Mộc Dương không hiểu nhiều về thể lực triểu đình của Thiên Nguyên vương triều, nên không bình luận. Hắn chỉ đang tìm kiếm những dấu vết chứng minh có người còn sông trong trang viên này, khá là đau đấu.
Ở kiếp trước chơi game, Lý Mộc _ Dương ghét nhất những màn giải đổ. May mà lần này không cần hắn giải đồ.
Hắn và cô bé dạo quanh trong đống đổ nát của sơn trang chưa được bao lâu, một nhân vật đã tự động xuất hiện, tiến vào tầm mắt của họ. "Ngươi là... con gái của Nhiếp đại nhân?"
Một hồn ma có hình dáng trong suốt, phát ra ánh sáng xanh lam mờ nhạt từ đống đổ nát bay ra. Gương mặt hắn khá tuấn tú, chỉ là lúc sông đăm chìm trong men rượu và nữ sắc, nên thần thái có phần phờ phạc. Lặng lẽ từ trong đống đổ nát bay ra, chặn trước mặt cô bé, hồn ma mặc trang phục vương gia này ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi vì sao lại tới đây?"
Vừa thấy hồn ma, cô bé lập tức kích động.
Nhiếp Ngữ Băng vội vàng hành lễ, sau đó lây ra chiếc hộp gỗ do nhị nương đưa, kể lại những chuyện đã xảy ra trên đường.
Bao gồm cả Nhiếp phủ bị diệt môn, cô bé trên đường lưu vong bị Thiên Ngô Vệ truy sát...
Nghe thấy Nhiếp Ngữ Băng bị Thiên Ngô Vệ truy sát, ánh mắt Lục vương gia lập tức ngưng trọng.
"Thiên Ngô Vệ truy sát ngươi?"
Hắn lập tức bay đến trước mặt cô bé, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chấm cô bé trước mặt, dường như muôn nhìn thấu cô.
Nhiếp Ngữ Băng cũng bị phản ứng mãnh liệt của Lục vương gia làm cho sợ hãi.
Nhưng vài giây sau, Lục vương gia thu hổi ánh mắt, thần thái bình tĩnh trở lại, khôi phục khí chât phờ phạc như lúc còn sống.
Dường như không phát hiện điều gì khác thường.
Hắn chỉ lơ lửng trong đống đổ nát, yêu ớt nói.
"Đường Mộng Trần đã để ngươi đưa hộp gô này tới đây, thì bổn vương cũng nên bảo vệ ngươi một mạng. " "Chỉ là trang viên này, nay đã hóa thành đồng hoang tàn, một mình ngươi sông ở đầy cũng khổ cực không chịu nổi. "
"Ta có thể giúp ngươi cắt đứt [tuyến] trên người, khiên những Thiên Ngô Vệ không thể tìm ra vị trí của ngươi. " "Nhưng sau đó có thể sống sót hay không... " Hồn ma của Lục vương gia nói đến đây, thở dài một hơi: "Chỉ có thể dựa vào nô lực của chính ngươi. " Nghe thấy lời của Lục vương gia, Nhiếp Ngữ Băng có chút thât vọng. Nhưng cô bé vẫn cố gắng lấy lại tinh thần nói: "Xin vương gia chỉ cho ta một con đường sáng. "
Hồn ma của Lục vương gia lập tức _ vươn tay, cần thận tìm kiểm trên đầu cô bé một lúc, cuôi cùng rút ra một sợi chỉ mỏng từ tóc cô bé. Nhìn thấy sự tổn tại của sợi chỉ này, ánh mắt Lục vương gia dường như có chút phức tạp.
Nhưng hắn chỉ im lặng một chút, rồi đột ngột giật mạnh, kéo đứt sợi chỉ trên đỉnh đầu cô bé.
Sau đó nói với Nhiếp Ngữ Băng: "Tuyển truy sát của Thiên Ngô Vệ đã bị ta cät đứt, tiếp theo ngươi tạm thời an toàn rồi."
"Nhưng muốn hoàn toàn an toàn, ngươi phải rời khỏi mảnh đất này, trồn ra đàng ngoài. "
"Chỉ cần tới đàng ngoài, dù là Thiên Ngô Vệ, hay hoàng đề, hoặc là những yêu quái trong cung... đều không thể làm hại ngươi. "
"Có một vấn đề là, chỉ dựa vào một mình ngươi, muốn sông sót đi đền đàng ngoài, hơi bị khó khăn đây. " Lục vương gia nói xong, nhìn về phía mười bộ thi thể đi theo Nhiếp Ngữ Băng.
Mười bộ thi thể đó đã theo Nhiếp Ngữ Băng suốt đường, ăn rất nhiều thi thể Thiên Ngô Vệ, sát khí màu đen trên người chúng có vẻ như đã đặc quánh hơn.
Lục vương gia nói: "Trong phủ của ta có một bảo vật, vừa vặn thích hợp cho ngươi dùng. Nhưng hiện tại nó rơi vào tay Linh Vũ Đại Vương của núi Kê Công, ngươi đi giêt Linh Vũ Đại Vương, cướp lại bảo vật đó, thứ đó có lẽ bảo vệ được ngươi an toàn rời khỏi đàng trong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận