Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 371: Ngày mai ngươi vẫn sẽ tới chứ

Chương 371: Ngày mai ngươi vẫn sẽ tới chứChương 371: Ngày mai ngươi vẫn sẽ tới chứ
Chương 371: Ngày mai ngươi vẫn sẽ tới chứ
"Con quái vật đó thật đáng ghét, dù đang ngủ cũng hung dữ, mà còn xấu xí nữa."
"Ngày nào cũng phải ở chung với con quái vật đáng sợ chỉ biết ngủ, thật là chán."
Nói đến đây, thiếu nữ nhìn Bọ Ngựa Thúy Đao, đầy hy vọng mời mọc: "Lý Mộc Dương, ngươi có muốn vào đây xem không?”
"Ta dẫn ngươi đi xem con quái vật đó, nó trông xấu xí lắm! Chỉ biết nằm trong đỉnh ngủ thôi!"
"Trong đỉnh này chưa từng có ai có thể nói chuyện với ta, ngươi là người đầu tiên đấy!"
Nàng rất là vui.
Niêm vui đó khiến nàng như sắp bay lên, toàn thân dường như đang phát sáng.
Nhưng niềm vui hoạt bát đó, khi đối chiếu với cuộc đời bị giam cam trong Tứ Phương Đỉnh của nàng, lại càng trở nên bi thảm.
Lý Mộc Dương cảm thấy có chút cảm thông, lại có chút tò mò.
[Nói thật thì hình như ngươi không hề ghét cha mình, cũng không ghét người của Huyết Liên Giáo]
Thiếu nữ này từ nhỏ đã bị giam cầm trong Tứ Phương Đỉnh, cô đơn một mình, không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhưng lại có thể thấy tất cả những gì xảy ra bên ngoài.
Theo lẽ thường, nàng phải rất căm thù, mong muốn tiêu diệt Huyết Liên Giáo mới đúng.
Nhưng trong mắt Thẩm Diệu tràn đầy sự lạc quan, không hề có chút thù hận, ngược lại còn làm việc tận tụy cho Huyết Liên Giáo... điều này rất không hợp lý.
Thấy Lý Mộc Dương không hiểu, thiếu nữ nghiêng đầu suy nghĩ, nói.
"Thật ra ta cũng nghĩ mình nên hận họ, theo lẽ thường, ta hận họ là đúng."
"Nhưng ta lại không thể hận được."
Thiếu nữ nhìn Lý Mộc Dương với ánh mắt vô tội, nói: "Có lẽ là khi phụ thân tế sống ta, đã làm gì đó với ta.
"Ta từ nhỏ đã lớn lên trong đỉnh, nhưng không có chút thù hận nào, ngược lại mỗi ngày đều rất vui. Mặc dù ở đây rất chán và cô đơn, nhưng ta vẫn vui vẻ."
"Vì vậy ta nghĩ, đã vui vẻ mỗi ngày rồi, thì đừng nghĩ nhiều làm gì."
"Dù sao thì ta cũng đang sống rất vui vẻ mà."
Nói đến đây, thiếu nữ cười tươi nhìn Bọ Ngựa Thúy Đao, nói: "Nói thật... Lý Mộc Dương, ngươi hỏi ta nhiều như vậy. Là đang quan tâm, lo lắng cho ta đúng không?”
"Người như ngươi vẫn còn tốt chán, tốt hơn khi ngươi ở cùng tỷ tỷ nhiều."
"Khi ngươi ở cùng tỷ ấy, ta cảm thấy ngươi rất thờ ơ. Hì hì..."
Thiếu nữ cảm thấy vui vẻ vì sự khác biệt nho nhỏ này.
Lúc này, nàng cười híp mắt lại, trông giống như một con cáo nhỏ vừa ăn cắp được con gà.
Qua góc nhìn của Bọ Ngựa Thúy Đao, Lý Mộc Dương nhìn thấy nụ cười vui vẻ của thiếu nữ, hắn lại không biết phải nói gì. Giây phút này, nụ cười của thiếu nữ trong sáng và dễ thương, ngây thơ và vô tội.
Nhưng nét cười trông càng dễ thương, trông càng vui vẻ, kết hợp với hoàn cảnh xuất thân của nàng, lại càng thấy thảm thương.
Ngay cả một kẻ tự nhận mình là tâm địa sắt đá như Lý Mộc Dương, khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ này cũng không khỏi cảm thấy động lòng.
Lý Mộc Dương trong thùng gỗ khẽ thở dài.
Trong trò chơi, Bọ Ngựa Thúy Đao viết một dòng chữ trên đất.
[Bỏ thức ăn vào Tứ Phương Đỉnh, ngươi có thể nhận được sao?]
"Ừ ừ, đúng rồi, ngươi chỉ cần lén bỏ vào đỉnh là được!"
Thiếu nữ thấy câu hỏi của Lý Mộc Dương, liên vui vẻ: "Ngươi muốn cho ta thức ăn sao?"
Đôi mắt của thiếu nữ tràn đây mong đợi.
Câu trả lời của Lý Mộc Dương lại có chút lạnh lùng.
[Ta sẽ xem có cơ hội không]
Sau khi điêu khiển Bọ Ngựa Thúy Đao viết xong câu này, Lý Mộc Dương liền điều khiển con bọ ngựa khổng lồ này quay lưng, tiến vào sâu trong màn sương mù quỷ quái.
Thiếu nữ này có số phận đáng thương, nhưng Lý Mộc Dương cũng không thể giúp được gì nhiều cho nàng.
Vì đã thăm dò rõ tình hình nơi này, Lý Mộc Dương không muốn lãng phí thời gian, tiếp tục trở lại màn sương mù để săn giết tiến hóa.
Nhưng từ phía sau lại truyền đến tiếng thiếu nữ.
"Dù không giúp ta ăn được thì cũng không sao, ngươi có thể đến nói chuyện với ta khi rảnh."
"Lý Mộc Dương, ngày mai ngươi vẫn sẽ tới chứ?"
Giọng điệu của nàng chứa rất nhiều mong đợi và chút lo lắng.
Con bọ ngựa khổng lồ trong màn sương mù im lặng một chút, sau đó giơ cánh tay, nói đúng hơn là đôi vuốt xanh ngọc khổng lồ, vẫy nhẹ, coi như đáp lại.
Sau đó, con bọ ngựa dài mười trượng biến mất trong màn sương mù.
Chỉ còn thiếu nữ tên Thẩm Diệu đứng trên thành, ngưỡng mộ nhìn bóng dáng nó rời đi.
"Thật là tuyệt vời..."
"Muốn đi đâu thì đi đó."
Thiếu nữ thở dài ngưỡng mộ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng lớn tiếng hét vào màn sương mù.
"Vậy ta sẽ đợi ngươi ngày mai nhé!”
Và như thế, trong trò chơi săn giết để tiến hóa của Lý Mộc Dương, đột nhiên xuất hiện một nhiệm vụ hàng ngày cần hoàn thành.
Mỗi ngày đến thành Quỷ ồn ào đó để trò chuyện với thiếu nữ.
Bọ Ngựa Thúy Đao khổng lồ có sức tấn công kinh người, nhưng đi theo con đường tiến hóa thành dã thú, không có xương cốt tinh luyện, không thể nói chuyện. Lý Mộc Dương chỉ có thể viết chữ để giao tiếp với thiếu nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận