Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 253: Nàng đối xử với ta lúc nóng lúc lạnh

Chương 253: Nàng đối xử với ta lúc nóng lúc lạnhChương 253: Nàng đối xử với ta lúc nóng lúc lạnh
Chương 253: Nàng đối xử với ta lúc nóng lúc lạnh
Lý Mộc Dương giờ đã khoác lên mình áo bào trắng, thì thoải mái hơn nhiều.
Hắn đứng ở đầu phi thuyên, nhìn về phía thành trì rộng lớn đang ngày càng rõ dần trong mắt hắn, cảm thán không ngứớt.
Thành Thiên Giác này khác hẳn với thành Ma Kiếm mà hắn đã từng đến trước đây.
Thành Ma Kiếm là một thành trì cổ đại, bị nguyền rủa, dân cư thưa thớt, cư dân trong thành phần lớn là thợ mỏ và gia đình của họ, cả thành trì lạnh lẽo và hoang vắng.
Nhưng thành Thiên Giác thì khác, thành Thiên Giác là một thành thị siêu to khổng lồ dưới sự cai trị của Luyện Ma Tông.
Diện tích của thành rộng lớn, lại gân biển, cảng thương mại phát triển, kinh tế phồn thịnh, là trung tâm kinh tế của khu vực phía nam.
Trên bầu trời, thỉnh thoảng có ánh sáng do tu sĩ phi hành để lại khi lướt qua, đôi khi còn có phi thuyền lớn nhỏ mang các loại cờ hiệu xuất hiện.
Ở đường bờ biển xa xa, tàu thuyền qua lại tấp nập.
Trên mặt đất bằng phẳng, trên các con đường quan đạo đan xen, xe ngựa và xe bò chở đầy hàng hóa đi lại không ngừng.
Đám đông tấp nập, cảnh tượng thịnh vượng, dù đứng trên cao nhìn xuống cũng có thể cảm nhận được.
Muội muội trời cho Lý Nguyệt Thiền bước tới từ phía sau, tò mò hỏi: "Ca ca, ngươi đang ngân nga cái gì vậy... Chưa từng nghe giai điệu này, nhưng thật sự rất hay."
Lý Mộc Dương cười nhẹ, trả lời qua loa: "Chỉ là ngân nga bừa thôi, không cần để ý."
Nhìn về thành trì rộng lớn phía trước, Lý Mộc Dương nói.
"Thành Thiên Giác này nghe nói không nhỏ hơn thành Vân Tiêu bao nhiêu, trong toàn bộ khu vực cai quản bởi Luyện Ma Tông cũng thuộc hạng nhất."
"Thành chủ của Thành Thiên Giác, là một cao thủ của Luyện Ma Tông đạt tới cảnh giới Thần Du. Mặc dù không phải trưởng lão, nhưng chức vị ngang với trưởng lão."
"Lần này đến thành Thiên Giác, có thể đi dạo thoải mái rồi."
Với sự nâng cao tu vi và hiểu biết sâu sắc ve thế giới này, áp lực sinh tôn của Lý Mộc Dương cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều.
Hắn ta cũng không cần phải trốn trong phòng mỗi ngày, thỉnh thoảng có thể ra ngoài dạo chơi, thư giãn.
Dù có ghét tiếp xúc xã hội tới cỡ nào cũng không thể mãi ở trong nhà, khi trời nắng đẹp cũng sẽ muốn ra ngoài phơi nắng chạm cỏ, hít thở không khí.
Trong mắt Lý Mộc Dương, thành Thiên Giác trước mắt thực sự là một nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi thư giãn.
Trò chơi mới "Quần Sơn Hô Hoán" mặc dù chỉ mở ra trong thời gian giới hạn, nhưng còn ba tháng nữa mới đến hạn, thời gian còn rất nhiều. Vừa hay hôm nay đến thành Thiên Giác, mọi người được gọi lên boong thuyền tập hợp, sau khi cày trò chơi suốt chặng đường, Lý Mộc Dương cũng ra ngoài hít thở không khí.
Nhìn thấy Lý Mộc Dương hứng thú quan sát thành Thiên Giác trước mắt, Lý Nguyệt Thiên chớp mắt.
Thiếu nữ cười tươi nói: "Ca ca, ngươi không phải lại đột phá nữa đấy chứ? Suốt dọc đường này ngươi ngày nào cũng trốn trong phòng tu luyện, về mức độ chăm chỉ, trong đám chúng ta chỉ có Trình sư huynh là so được."
"Trình sư huynh thỉnh thoảng còn phải xử lý công việc, thường xuyên ra ngoài đi lại."
"Nhưng ngươi thì, ngày nào cũng ru rú trong phòng, ngoài giờ ăn thì hầu như không thấy xuất hiện."
Lý Nguyệt Thiên cười tươi nói: "Ninh tỷ bảo, ngay cả Yến trưởng lão nghe chuyện của ngươi xong cũng đích thân khen ngợi ngươi đó.'
Nghe câu này của nghĩa muội, Lý Mộc Dương cảm thấy lòng mình hơi xao động.
"Ơ... Yến trưởng lão khen ngợi ta à?"
Lý Mộc Dương vô thức gãi đầu, cảm thấy hơi kỳ quái bất thường.
Từ khi trở về từ thành Ma Kiếm, mối quan hệ giữa hắn và Yến Tiểu Như có chút không rõ ràng.
Mặc dù Yến Tiểu Như đã đề bạt hắn vào Chấp Pháp Đường, nhưng từ khi vào Chấp Pháp Đường đến giờ, Lý Mộc Dương chưa gặp Yến Tiểu Như lần nào.
Vị nữ trưởng lão cao ngạo lạnh lùng này dường như cố tình tránh mặt hắn.
Lý Mộc Dương cũng không đoán được tâm trạng của nữ trưởng lão này lúc này ra sao, không dám đến gây phiên phức cho người ta.
Dù sao vị nữ trưởng lão này bây giờ chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền nát Lý Mộc Dương.
Để an toàn, Lý Mộc Dương không muốn gây rắc rối với nàng, rủi ro quá lớn.
Vì vậy khi nghe mình được Yến Tiểu Như khen ngợi, Lý Mộc Dương không những không vui mà còn cảm thấy hơi không bình thường.
Hắn vô thức gãi đầu.
"Ờ thì... cũng tàm tạm thôi, dù sao trên đường đến đây cũng chán, tu luyện cũng là một cách giết thời gian."
Lý Mộc Dương cười ha hả, chuyển sang chủ đề khác.
"Nói vê điệu hát vừa rồi, ta dạy ngươi hát nhé? Hồi nãy ngươi nói là nó hay mà, phải không?”
Lý Mộc Dương không có gì để nói, đành cố gắng chuyển đề tài.
Lý Nguyệt Thiền cười tươi gật đầu: "Được thôi! Điệu hát đó kỳ lạ thật, ta chưa từng nghe bài ca dao nào kỳ quái như vậy.'
Thiếu nữ rõ ràng nhận ra ca ca nhà mình đang chuyển đề tài, nhưng nàng không vạch trân mà ngược lại còn rất vui vẻ tiếp tục trò chuyện.
Vì nàng cũng thực sự rất thích giai điệu đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận