Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 269: Vùng đất hắc ám

Chương 269: Vùng đất hắc ámChương 269: Vùng đất hắc ám
Chuong 269: Vung dat hac am
Con đường này thật khó đi, đến mức ngay cả Lý Mộc Dương cũng bắt đầu nghi ngờ liệu mình có tìm đúng nơi không thì đột nhiên một luông sương mù mờ nhạt tràn vào đường hầm chật hẹp.
[Đã vào Giếng Cổ Oán]
[Mang theo huyết đồng vào Giếng Cổ Oán - Đã hoàn thành]
[Nhiệm vụ mới - Hãy tìm Chủng lão tướng quân trong Giếng Cổ Oán]
Hệ thống thông báo xuất hiện trong tâm nhìn khiến Lý Mộc Dương khá bất ngờ.
Thật sự đã tìm đúng đường sao?
Lối vào Giếng Cổ Oán này sao lại kỳ lạ thế.
Hắn vội quay lại định nói chuyện với mọi người phía sau.
Tuy nhiên khi quay lại, Lý Mộc Dương sững sờ.
Trong đường hầm, đằng sau hắn không còn ai, không thấy Lưu Ly tiên tử, cũng không thấy bốn trấn ma thuật sĩ còn lại.
Sáu người cùng đi trong một đường hầm hẹp, nhưng đi một hồi chỉ còn lại Lý Mộc Dương.
"Cái huyết đồng này không lẽ chỉ có thể dẫn một người vào sao..."
Lý Mộc Dương thầm nghĩ.
Chẳng lẽ lại phải chơi một mình?
Lý Mộc Dương tiếp tục đi một lúc, đột nhiên không gian đường hầm rộng mở, không cần phải cúi người nữa.
Cùng lúc đó, sương mù trong không khí tan đi, Lý Mộc Dương thấy mình đang đứng giữa những bờ ruộng đan xen.
Xa xa là những ngôi nhà, đường xá chằng chit hiện ra một ngôi làng yên tĩnh.
Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu xuống Lý Mộc Dương.
Hắn kinh ngạc đứng giữa những bờ ruộng, nhìn ngôi làng nhỏ yên tĩnh trước mắt, vô thức mở Linh Thị chi đồng.
Ảo thuật?
Hay là gì?
Tại sao khi vào Giếng Cổ Oán, không gặp tà thân thượng cổ, quái vật đáng sợ, mà lại thấy một ngôi làng nhỏ như thế này?
Tuy nhiên, sau khi mở Linh Thị chi đồng, cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi.
Vẫn là ngôi làng nhỏ yên tĩnh, vẫn là một cõi điên viên, nhà cửa ngăn nắp.
Lý Mộc Dương hơi bối rối - có phải mình đi lạc vào miền cực lạc không?
Thế giới khủng bố đầy rẫy tà vật đâu?
Trong lúc Lý Mộc Dương đang ngạc nhiên, một bóng người mặc áo xanh lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn. Lưu Ly tiên tử Sở Thanh Tuyết, mang theo tiên kiếm, xuất hiện trong tâm nhìn của Lý Mộc Dương.
"Vô Danh đại nhân?”
Khoảnh khắc hai người gặp mặt, Sở Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn tưởng ngài cũng mất tích rồi."
Lời của Lưu Ly tiên tử khiến Lý Mộc Dương nghĩ đến cảnh tượng trong đường hầm lúc nay.
Chẳng lẽ Lưu Ly tiên tử cũng đi một hồi, rồi chỉ còn lại một mình?
Sau khi trao đổi, hai người phát hiện tình huống quả nhiên giống nhau.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cả hai đều gặp phải tình trạng đó sau khi sương mù xuất hiện, trong đường hầm đột nhiên chỉ còn lại mình, không thấy bóng dáng những người khác.
May mắn thay, khi ra khỏi đường hầm, Lý Mộc Dương và Lưu Ly tiên tử lại gặp nhau.
Nhưng họ đứng tại chỗ đợi mãi, vẫn không thấy bốn trấn ma thuật sĩ của Khâm Thiên Giám xuất hiện.
"... Bốn trấn ma thuật sĩ này, chẳng lẽ thấy tình hình không ổn, liền rút lui rồi sao?"
Lý Mộc Dương ngạc nhiên thì thâm.
Lưu Ly tiên tử cắn môi: "Chắc không đâu, bốn vị nhất phẩm trấn ma thuật sĩ đều là những người không sợ nguy hiểm, kiên cường bất khuất, không thể rút lui dễ dàng như vậy."
Dù nói vậy, nhưng bản thân Lưu Ly tiên tử rõ ràng cũng không tự tin lắm.
Hai người đợi thêm một lúc nữa, Lý Mộc Dương nói: "Hay là vào ngôi làng này xem thử, tìm lão tướng quân trước đã."
Lý Mộc Dương mở lòng bàn tay, hai huyết đồng lúc này đã yên lặng, không còn xoay tròn.
Đưa Lý Mộc Dương và Lưu Ly tiên tử đến đích, hai huyết đồng liền mất đi sức mạnh.
Lý Mộc Dương cất huyết đồng, đi về phía thôn làng trước mặt.
Lưu Ly tiên tử do dự một chút, rồi cũng đi theo.
"Nếu nơi này thật sự là Giếng Cổ Oán, e rằng đầy rẫy tà vật..."
Hai người cảnh giác trước những cuộc tấn công có thể xảy ra, lặng lẽ tiến gân ngôi làng nhỏ phía trước.
Khi bước vào làng, họ thấy gà gáy, chó vàng chạy nhảy, cảnh tượng yên bình hài hòa.
Có dân làng thấy hai người tiến đến, đều kinh ngạc vô cùng.
"Hai vị thượng tiên đến từ đâu?”
Những dân làng này đều có thanh máu màu vàng nhạt, trong tâm nhìn của Lý Mộc Dương hiện lên rất nhiều màu vàng.
Bình thường thì phàm nhân không thể có thanh máu.
Phát hiện ra những dân làng này đều có thanh máu, Lý Mộc Dương khá bất ngờ.
Nhưng mặt hắn vẫn cứ trơ trơ như đá.
Hắn không nói lời nào, trực tiếp tấn công đám người này.
Diệt Pháp Chuyển Luân rung lên mạnh mẽ dưới ánh mặt trời, hóa thành vòng cung xanh lam quét ngang chung quanh.
Chỉ trong chớp mắt đã quét ngã một đống dân làng, máu và thịt văng tứ tung.
"..." Nhìn đám thi thể dưới chân, Lý Mộc Dương im lặng.
Giết nhầm rồi?
Không phải tà vật?
Lý Mộc Dương đợi một lúc, sau khi xác nhận thi thể của đám dân làng không có bất kỳ biến đổi nào, mới thoát trò chơi, tải lại bản lưu, rồi trở lại trò chơi.
Lại một lần nữa cùng Lưu Ly tiên tử bước vào ngôi làng nhỏ này.
"Hai vị thượng tiên đến từ đâu?”
Dân làng kinh ngạc vây quanh, tò mò quan sát Lý Mộc Dương.
Lần này, Lý Mộc Dương yên tâm mỉm cười, thuận miệng bịa ra một lời nói dối để qua mặt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận