Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 242: Gặp lại Lưu Ly tiên tử

Chương 242: Gặp lại Lưu Ly tiên tửChương 242: Gặp lại Lưu Ly tiên tử
Chương 242: Gặp lại Lưu Ly tiên tử
Bất kể khi nào, gặp lại bạn cũ luôn làm người ta vui vẻ mà.
Lưu Ly tiên tử rất dễ gần, hơn nữa hai người cũng coi như là người quen cũ.
Lần này hợp tác lại, chắc sẽ rất thuận lợi nhỉ?
Lý Mộc Dương háo hức bước vào trò chơi, giao diện trong tâm nhìn của hắn ngay lập tức chuyển thành giao diện chọn nhân vật.
[Hãy chọn nhân vật của bạn]
[Sai dịch Vô Danh: Anh hùng thất lạc, ngoại hình gây sốc] ( nên chọn)
[Giang Tiểu Ngư: hậu duệ Hắc Vân, Thượng Cổ Tà Mạch] (Không được đề xuất)
[Thần bí Thượng Tiên: Thâm Bất Khả Trắc, Đại Đạo Chí Giản] (Không thể chọn)
[Hồ Thiết Ngự: Bách Chiến Lão Binh, Bất Tử Quân Hồn] ( nên chọn)
Lý Mộc Dương mở to mắt trước giao diện chọn nhân vật quen thuộc.
Lần này có thể chọn Sai Dịch Vô Danh sao?
Còn phải do dự nữa sao?
Hồ Thiết Ngự là một lão binh tóc trắng, mặt mày nghiêm nghị, thân hình vạm vỡ, trên người day vết sẹo, nhìn qua đã biết là một nhân vật hung hãn.
Nhưng dù có hung hãn đến đâu, liệu có thể hung hãn hơn Sai Dịch Vô Danh?
Sai Dịch Vô Danh, nhân vật trong phân hướng dẫn dành cho người mới, có khả năng ngưng đọng thời gian và bắn phi kiếm tức thì.
Hai khả năng này trong hầu hết các phó bản, đều được coi là gian lận, buff bẩn phá game.
Chưa kể Sai Dịch Vô Danh và Lưu Ly tiên tử là người quen cũ, cùng nhau đánh phó bản sẽ thuận tiện hơn.
Lý Mộc Dương không do dự chọn Sai Dịch Vô Danh.
Sau đó, một làn thủy triều tối đen như mực bao trùm lấy hắn, Lý Mộc Dương lại một lần nữa bước vào chế độ chuyển cảnh quen thuộc.
Xung quanh tối đen kéo dài một giây, sau đó bóng tối dan dần tan đi, Lý Mộc Dương phát hiện mình đang ngồi trong một quán trà bên đường.
Trong quán trà ồn ào náo nhiệt, đầy thương buôn ghé đến từ khắp nơi.
Những thương nhân này đều mang theo rất nhiêu hành lý nặng nề, mang theo lông thú từ trong núi sâu, lớn tiếng thảo luận om sòm.
Toàn bộ quán trà tràn ngập không khí náo nhiệt và ồn ào.
"... Quân phản loạn lần này đã chiếm đóng được thành Đông Bạc, cắm sâu vào trái tim của mười ba tỉnh phía Đông Nam, hoàn toàn trở thành một thế lực lớn."
"Nghe nói Quách tướng quân của quân đội Thường Thắng đã chiến đấu quyết liệt ở ngoài thành Đông Bạc, cuối cùng bị quân phản loạn chặt đầu và treo xác để thị uy, thật sự là thảm khốc." "May mắn là quân phản loạn chưa tiến về phía Tây Nam, một khi đến đây thì chúng ta cũng không làm ăn được."
"Bây giờ chiến tranh loạn lạc, không biết triều đình khi nào mới dẹp được quân phản loạn. Nếu quân phản loạn tiếp tục lớn mạnh, tới khi đánh đến đây, chúng ta e rằng cũng khó mà làm ăn."
"Không cần lo lắng, Chủng lão tướng quân của quân đội Thường Thắng đang đóng quân ở Tây Nam, có ông ấy ở đây, quân phản loạn không dám dễ dàng tiến vào."
Các thương nhân lớn tiếng bàn tán về tình hình, rất kính phục vị lão tướng quân họ Chủng đó.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói không đúng thời điểm đột nhiên vang lên.
"Nghe nói vị lão tướng quân họ Chủng đó gần đây mất tích rồi..."
Giọng nói này vừa phát ra đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra, thấy một thiếu niên man tộc ngồi ở góc quán trà.
Cậu ta tóc tai bù xù, mặc áo da báo, để ngực trần, ngực và cơ bụng rắn chắc đã bị nắng làm cho rám đen.
Có người nhận ra trang phục của chàng thiếu niên.
"Là người Man từ Ngũ Khê...'
"Hu một tên dân man núi rừng, cũng hiểu chuyện thiên hạ sao?”
"Chủng lão tướng quân mất tích, chẳng qua là tin đồn do gián điệp quân phản loạn tung ra để làm loạn lòng người Tây Nam chúng ta."
"Thằng nhóc man tộc này nói bậy, thật là nực cười."
Mọi người cười nhạo thiếu niên, khiến cậu đỏ mặt.
Cậu đập bàn đứng lên: 'Ai nói ta nói bậy? Ta... ta...'
Thiếu niên trừng mắt nhìn đám người này, nhưng thấy đối phương đông người, cuối cùng không dám gây sự, đành chịu để người ta cười nhạo và bỏ đi.
Lý Mộc Dương thấy vậy, lặng lẽ theo sau.
Trong tầm nhìn của hắn xuất hiện thông báo.
[Nhiệm vụ chính: Hộ tống thiếu niên man tộc, A Cổ Dã, trở về thôn trại của bộ tộc]
Thiếu niên này, hóa ra là mục tiêu nhiệm vụ của hắn.
Hai người đi ra khỏi quán trà, A Cổ Dã đi trước, Lý Mộc Dương theo sau, hướng về phía rừng núi không xa.
Nhưng ngay khi Lý Mộc Dương chuẩn bị theo thiếu niên vào rừng, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ làn gió trong lành.
Lưu Ly tiên tử trong bộ trang phục màu xanh xuất hiện như cơn gió, chặn trước mặt Lý Mộc Dương.
"Vô Danh đại nhân?”
Lưu Ly tiên tử nhíu mày, nhận ra sai dịch Vô Danh này.
Dưới ánh nắng rực rỡ, Sở Thanh Tuyết với thanh tiên kiếm trên lưng, vẫn mang vẻ đẹp xuất trân như mọi khi. Bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tâm nhìn, Lý Mộc Dương lập tức dừng bước. Thiếu niên man tộc phía trước quay đầu nhìn lại, thấy không liên quan đến mình, liền tiếp tục đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận