Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 817: Tà vật kỳ lạ

Chương 817: Tà vật kỳ lạChương 817: Tà vật kỳ lạ
Yến Tiểu Như đột nhiên xoay người nhìn vào Tàng Thư Các im lặng phía sau lưng.
Không có khả năng còn có người sống trên hòn đảo này. Ngoại trừ nàng và dì Tổ, tất cả dòng dõi Thiên Cơ Các đều đã chết, năm đó nàng tận mắt chứng kiển dì Tô chôn cât những người đó.
Nhưng bây giờ...
Yến Tiểu Như đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng vang lên từ bên ngoài Tàng Thư Các.
Có thứ gì đó đang tiến về phía nàng! Trong màn đêm đen kịt, tiếng bước chân vang lên bên ngoài Tàng Thư Các vô cùng rõ ràng.
Yến Tiểu Như đứng giữa rất nhiều giá sách, nghe động tĩnh truyền đến từ xa, trong lòng cảm thầy ớn lạnh. Không nên có người trên hòn đảo này!
Nơi đây cách xa đất liền, nằm trên Biển Sương Mù, cách biệt với thể giới. Dòng dõi Thiên Cơ Các đã chết hết từ lâu, chỉ còn lại huyết mạch cuối cùng là nàng.
Vì sao bây giờ lại có người đến gần? Yến Tiểu Như suy nghĩ liên tục, trong đầu hiện lên vô sô nghi vần.
Nàng lặng yên không tiếng động buông cuổn sách trên tay, trả giá sách về nguyên trạng, đồng thời vừa cần thận lăng nghe động tĩnh bên ngoài vừa ẩn giấu khí tức của mình.
Một số khôi lỗi của Thiên Cơ Các nằm rải rác trên bãi cỏ bên ngoài Tàng Thư Các. Đó là những khôi lỗi cường đại được luyện chế từ vàng tỉnh chất của Bắc Hải. Hấp thu sức mạnh của mặt trăng và sao trời. Nhiệm vụ của bọn nó là bảo vệ Tàng Thư Các.
Nếu không phải huyết mạch Thiên Cơ Các mà dám đến gần Tàng Thư Các, những khôi lôi sẽ được kích hoạt và tấn công kẻ xâm phạm.
Nhưng Yến Tiểu Như trốn trong bóng tối chờ đợi rất lâu. Tiếng bước chân bên ngoài Tàng Thư Các đã xuyên qua bãi cỏ, vượt qua cây cầu gồ bắc qua dòng suối nhỏ và đến trước cổng Thiên Cơ Các.
Những khôi lỗi vốn nên tấn công chủ nhân của tiếng bước chân kia đều im lặng không có bất cứ động tĩnh gì, tựa như không hề nhận ra sự xuất hiện của người ngoài.
Trên mặt Yến Tiểu Như hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ huyết mạch Thiên Cơ Các vân còn tổn tại trên thể giới này? Nếu không thì sao khôi lỗi Thiên Cơ Các lại không tấn công người này? Tâm tư Yến Tiểu Như bối rối.
Mà lúc này cửa Tàng Thư Các bị đẩy ra.
Có tiếng bước chân tiến đến gần vị trí của Yến Tiểu Như.
Nghe được tiếng bước chân đến gần, trong lòng Yến Tiểu Như run lên, cần thận che giấu hành tung của mình lần nữa.
Nàng ẩn mình trong bóng tối, che giấu mọi dấu vết của bản thân, lúc này nàng gần như hòa làm một bức tường phía sau, tiền vào một loại trạng thái giông như u hổn. Mà tiếng bước chân vẫn đang đến gần, chủ nhân của tiểng bước chân cũng không nhận ra rắng có một vị khách khác trong Tàng Thư Các. Bịch, bịch, bịch.
Tiếng bước chân bình tĩnh và chỉnh tể chậm chạp tiền đền trong bóng tối, càng ngày càng gần hơn.
Tiếng bước chân đó không nặng nề, nhưng môi một bước đều giổng như dâm lên trái tim Yến Tiểu Như, khiền tim nàng đập thịch thịch.
Cuối cùng, tiếng bước chân đi đến gần đó.
Trong Tàng Thư Các tối tắm, một bóng đen cao gầy kéo theo bộ sa y thật dài xuất hiện trong tầm nhìn của Yên Tiểu Như.
Giá sách cao hai thước lại chỉ cao ngang vai của nó. Nó nhẹ nhàng bay qua giá sách, đôi chân mảnh khẳnh mơ hồ hiện ra bóng tổi, rõ ràng là khớp chân của côn trùng.
Lúc này, đồng tử của Yến Tiểu Như đột nhiên giãn ra.
Một cảnh tượng kinh dị hoàn toàn không thể nào đoán trước được ập vào tầm mắt của nàng.
Người tự do ra vào Tàng Thư Các này lại là một con quái vật đáng sợ mà nàng chưa từng biết đến!
Trên người nó không có khí tức, tựa như không tổn tại trên thê gian này. Cho dù nó bay qua trước mặt Yến Tiểu Như, nàng cũng không thể cảm nhận được khí tức của nó, dù cho nàng là một tu sĩ Tử Phủ cảnh có khả năng cảm nhận rất nhạy. Không phải nhân loại, không phải yêu ma, càng không phải tu sĩ... Con quái vật khổng lổ trước mặt này là một tà vật mà trước giờ nàng chưa từng nghe nói đến!
Lúc này, cuối cùng Yến Tiểu Như cũng biết vì sao khôi lôi bên ngoài Tàng Thư Các lại không tân công.
Bởi vì con quái vật này đã nằm ngoài tầm nhận thức của khôi lôi Thiên Cơ Các!
Hô hấp của Yến Tiểu Như hoàn toàn ngừng lại.
Nàng trơ mắt nhìn con quái vật to lớn bay đền giá sách, đốt chân nhỏ dài của nó đặt một cuốn sách cổ dày cộp trở lại giá sách.
Hóa ra cuốn sách cổ bị thiếu kia là do con quái vật này lây đi!
Lúc này ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua mái vòm trong suốt của Tàng Thư Các.
Mọi thứ trong Tàng Thư Các đều được tăm trong ánh trăng dịu dàng. Những giá sách cao hơi tỏa sáng dưới ánh trăng, hấp thụ sức mạnh của ánh sao.
Còn con quái vật to lớn kéo theo bộ sa y màu đen phẩp phới, đứng trước giá sách một cách tùy ý và tao nhã, đốt chân mảnh khảnh trượt nhẹ trên giá sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận