Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 644: Các ngươi đã trở về

Chương 644: Các ngươi đã trở vềChương 644: Các ngươi đã trở về
Tuy nội dung của những lời này giêu cợt, nhưng vẻ mặt của nàng lại rất chân thành và tò mò, ánh mắt nhìn Lý Mộc Dương tràn đầy kính nể.
Dĩ nhiên là thật sự bội phục Lý Mộc Dương, muốn học tập bản lĩnh ăn bám của hắn.
Nghe được giọng nói của Mặc tiên tử, Tiểu Dã Thảo lập tức buông Lý Mộc Dương ra, cau mày nhìn Mặc tiên tử mặc áo đỏ.
"Vị này là... "
“Núi Không Hoang, Mặc tiên tử." Mặc tiên tử tự tin giới thiệu.
Sau đó nàng nói: “Ta và đại ca ca này của ngươi có chút nhân quả vướng mắc, tựa như là bằng hữu của ta. Nhưng ta chưa từng gặp hắn, không có khả năng làm bằng hữu với hắn... Ngươi biết đây là chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Mặc tiên tử khó hiểu, hoàn toàn không nói nhảm, mở miệng hỏi thăm thăng vào vân để.
Tiểu Dã Thảo hơi im lặng một lát rồi lắc đầu: “Có lẽ ngươi nhìn lầm rồi, nhiều năm qua ta và huynh trưởng sớm chiều ở chung, sống chết có nhau, chúng ta chưa từng gặp ngươi, cũng không thể làm bằng hữu với ngươi. "
Đối mặt với vị Mặc tiên tử trước mắt này, Tiểu Dã Thảo cũng có chút không chắc.
Nguyên nhân là tính cách của Mặc tiên tử quá kỳ quái.
Tuy là tiên tử, nhưng lại vô tư thẳng thắn, nhanh mốm nhanh miệng, không có chút lòng dạ nào.
Không giống như một vị Chân Tiên đắc đạo mà càng giổng một đứa trẻ tinh nghịch hơn.
Mặc tiên tử tiến lên một bước: "Vậy ta có thể đi cùng các ngươi sao? Dù sao tất cả mọi người cũng không sông được bao lâu, không băng chơi đùa cùng nhau."
Mặc tiên tử bước về phía hai người.
Nhưng nàng vừa bước ra, ánh mắt Tiểu Dã Thảo lạnh lùng, bình tĩnh nghiêm túc ngăn ở trước người Lý Mộc Dương.
"Thật xin lỗi, ta và huynh trưởng có việc phải làm, tạm thời không có thời gian chơi đùa với tiên tử, tiên tử nên tìm người khác đi. "
Nói xong, đám mây dưới chân Tiểu Dã Thảo dâng lên, mang theo Lý Mộc Dương bay về phía xa.
Phía dưới, Mặc tiên tử tức giận bĩu môi, hừ một tiểng: "'Kiêu ngạo cái -1 Pa
Nếu không phải nam nhân đó có chút kỳ quái, nàng cũng không có hứng thú đâu.
Nghĩ tới đây, tròng mắt Mặc tiên tử Xoay tròn.
Nàng đạp lên đám mây bay lên trời, đuổi theo hướng Ngọc tiên tử.
"Vẫn là đi tìm sư tỷ phiển phức vui hơn!"
Mặc tiên tử tràn đầy phấn khởi lại đi quầy rối Ngọc tiên tử.
Mà Tiểu Dã Thảo và Lý Mộc Dương đạp lên đám mây rời đi, thầy Mặc tiên tử không đuổi theo dây dưa, hai người thay đổi phương hướng, bay về thôn Hắc Vân.
Tường vân của tiên nhân có tốc độ cực nhanh, đến mức có thể vượt qua vũ trụ và các vì sao, xa vạn dặm rât nhanh là đền.
Không mất nhiều thời gian, bọn họ đã đến vùng ngoại ô của Thập Vạn Đại Sơn và các thành trấn bên ngoài núi.
Tiểu Dã Thảo đang mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, tựa như thật sự muốn định cư sinh hoạt ở thôn Hắc Vân một thời gian.
Lý Mộc Dương yên tâm đi theo phía sau nàng, cùng nàng đi mua vật tư sinh hoạt hàng ngày, hoàn toàn không hỏi đến kết quả cuộc thảo luận ở Trân Lung Đài.
Sau khi hai người mua đổ dùng hàng ngày thì trực tiếp đi tới thôn Hắc Vân, gặp lại Cốc bà bà.
Đối mặt với hai người đi mà quay về, thậm chí còn mặt dày muốn ở lại, vẻ mặt của Cốc bà bà có chút do dự, muốn nói lại thôi.
Trông như muốn mắng chửi người.
Nhưng Tiểu Dã Thảo đã đắc đạo thành tiên cầu xin Cốc bà bà một cách chân thành, muốn ở lại trong thôn vài ngày. Đối mặt với vị tiên tử nũng nịu xin xỏ này, sau khi hơi im lặng một lúc, Cốc bà bà chỉ có thể bất đắc dĩ xua tay.
"Được rồi được rồi, đi thôi. "
“Ngôi nhà trước kia của các ngươi vẫn còn đó, không có sập."
“Chỉ là bị bỏ hoang đã lâu, cần sửa lại một chút.”
Ngôi nhà nhỏ nơi Giang Tiểu Ngư sống trước đây vân còn nguyên trong thôn Hắc Vân, nhưng nó đã bị bỏ hoang từ lâu, không có ai ở.
Khi Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo xách túi lớn nhỏ hành lý quay lại, nhìn thấy ngôi nhà nhỏ quen thuộc, trong thoáng chốc có cảm giác như đã trôi qua mây đời.
Cầu thang sứt mẻ, những khe nứt phủ đầy mạng nhện, còn cả mặt tường bong tróc rơi xuống... Mặc dù ngôi nhà trong tầm mắt vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu nhưng trông như sắp sập.
Tiểu Dã Thảo và Lý Mộc Dương đành phải tổn thời gian sửa chữa.
Là một tiên nhân, lúc này Tiểu Dã Thảo cũng không sử dụng pháp lực mà giống như một người bình thường, sử dụng các biện pháp của người phàm để sửa chữa ngôi nhà.
Hai người phải mất ba ngày để sửa lại ngôi nhà cũ kỹ tưởng như sắp sập này.
Các thôn dân hàng xóm tò mò nhìn hai người không rõ lai lịch, nhìn bọn họ sửa lại nhà trong thôn.
Cuối cùng có người nhớ tới chuyện năm đó, nhận ra Giang Tiểu Ngư.
"ỔI Hóa ra các ngươi đã trở về. "
"Giang Tiểu Ngư, còn cả nữ hài mà hắn nuôi năm đó... Tên cái gì Thảo ấy nhỉ?"
Thôn dân nhận ra thân phận của hai người đều rât nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận