Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 646: Tra tấn tâm lý

Chương 646: Tra tấn tâm lýChương 646: Tra tấn tâm lý
Đám ma tu Miếu Phong Quân hoàn toàn rúc lại trong hang động, hầu như không lộ diện ra bên ngoài.
Thế hệ thôn dân mới cũng không biết tình huống của ma tu trong hang động phía sau núi. Họ chỉ coi đó là những kẻ lập dị đáng sợ trong miệng tổ tiên và không dám đến gần.
Sống yên bình ở thôn Hắc Vân được hai tháng, Lý Mộc Dương kiên nhân sinh hoạt thường ngày cùng Tiểu Dã Thảo.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không hỏi thăm chuyện luận đạo trên Trân Lung Đài hôm đó.
Mà sự chờ đợi của hắn, cuối cùng cũng khiển nội tâm Tiểu Dã Thảo bình tĩnh lại.
Trong một buổi chiều đầy nắng, sau khi làm ruộng xong, ngổi dưới bóng cây hóng mát và cùng nhau uống trà, Tiểu Dã Thảo đột nhiên lên tiếng. "Đại ca ca, chúng ta sống không được bao lâu... "
Câu nói này của Tiểu Dã Thảo có chút không đấu không đuôi, đột nhiên phát ra, không có bãt kỳ dâu hiệu gì.
Nhưng động tác uống trà Lý Mộc Dương chỉ dừng lại một chút, sau đó không có phản ứng gì.
“Là kết quả luận đạo ở Trân Lung Đài sao?” Lý Mộc Dương bình tĩnh nói: '“Tai họa thiên địa sắp ập đến, ngay cả Chân Tiên cũng sẽ chết... Phải không?”
Lý Mộc Dương hời hợt nói ra hậu quả của kiếp nạn hắc ám.
Hắn bình tĩnh như vậy, ngược lại khiển Tiểu Dã Thảo kinh ngạc.
"Đại ca ca, huynh... Không ngạc nhiên hay sợ hãi chút nào?" "Các Chân Tiên trên thiên hạ đã tập hợp lại với nhau, nhưng lại không tìm ra cách nào để cứu thể gianl"
"Các tiên nhân cùng nhau tính toán tương lai, chỉ có thể nhìn thấy tai họa hắc ám, sinh linh đổ thán, một mảnh tuyệt vọng... "
"Chúng ta nhiều nhất chỉ có không đền ba trăm năm... "
Nói đến đây, giọng điệu của Tiểu Dã Thảo lại trầm xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tiểu Dã Thảo, ngược lại Lý Mộc Dương có thể hiểu được.
Tiểu nha đầu này là một thiên tài. Nều không phải do tâm ma chấp niệm ngăn cản, nàng đã sớm đắc đạo thành tiên.
Du lịch thiên hạ, đi đến bất kỳ nơi nào cũng được tiên nhân đón tiếp, giao lưu với các cao nhân ẩn thể và đi dự Thủy Yến của Long Quân.
Tiểu Dã Thảo lớn lên như thế này, kiêu ngạo lại tự tin, cho răng hết thảy mọi việc đều năm trong lòng bàn tay.
Cho dù biết được thế gian có kiếp nạn, nhưng nàng đã đắc đạo thành tiên, tư chất và tâm tính mạnh mẽ, cũng được coi là cường giả trong số các Chân Tiên.
Nàng không sợ tai họa và khó khăn.
Nhưng cuộc luận đạo ở Trân Lung Đài, khi tất cả các Chân Tiên tụ hội, hợp lực suy diễn tương lai, lại chỉ ra được một kết quả bi thảm, tiên nhân tuyệt tích, sinh linh đổ thán.
Nàng vừa mới đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão, nhưng lại được báo trước, nàng sẽ không sống quá ba trăm năm... Đối với Tiểu Dã Thảo luôn kiêu ngạo, đây là một sự đả kích rất lớn vào lòng tin của nàng.
Cho nên tiểu nha đầu mới có suy nghĩ muốn quay lại thôn Hắc Vân, rất có loại cảm giác nản lòng mất hết ý chí, nói rằng lão nương không làm, muốn về quê làm ruộng.
Nhưng lúc này, Lý Mộc Dương đang ngồi dưới bóng cây, chỉ vào hai mẫu ruộng cằn vừa mới nảy mầm trước mặt, mở miệng nói: “So với tương lai tuyệt vọng, tình hình sinh trưởng của hai mẫu đất này mới khiến ta tuyệt vọng."
Lý Mộc Dương thở dài nói: "Có chút đất khi mới trồng đã chắc chắn cho thu hoạch không tốt, nhưng đến mùa thu mới phán tử hình... Ngươi trồng cái loại đất hoang gì vậy!"
“Hạt giống vùi xiêu xiêu vẹo vẹo, lượng phân bón cho cũng không đều, trừ cỏ cũng làm không tốt. Chỗ thì cây con mới mọc quá nhiều, chô thì cây lại sinh trưởng không nổi."
"Mặc dù ngươi rất có thiên phú _ trong việc tu luyện, nhưng nói đến trồng trọt, ta chỉ có thể nói... "
Lý Mộc Dương xòe tay ra, nói: "Ngươi vân là từ bỏ việc trồng trọt đi. Loại cuộc sông ẩn sĩ làm ruộng này, không phải ngươi muốn sống là có thể sông được. "
"Đương nhiên, nếu ngươi dùng tiên pháp để trồng trọt, vậy coi như ta chưa nói."
Thay vì an ủi Tiểu Dã Thảo, Lý Mộc Dương ngược lại hung hăng tra tân nàng một phen, chê bai kỹ năng trồng trọt của nàng.
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Tiểu Dã Thảo.
Đại ca ca vẫn luôn ấm áp, lúc này lại không an ủi nàng, ngược lại lên tiếng chế nhạo nàng, bảng mắt thường: cũng có thể thầy Tiểu Dã Thảo luông cuồng.
Nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh muốn nói nhưng lại phát hiện không thể nói được gì.
Nhưng Lý Mộc Dương lại không để ý tới nàng, tự mình tiếp tục nói.
"Về phần tương lai ảm đạm, sống không quá ba trăm năm... "
Lý Mộc Dương lắc đầu: "Các người tiên nhân này, thật khiên người ta hâm mộ."
“Người phàm có thể sống yên ổn đến sáu mươi bảy mươi tuổi đã là xưa nay hiểm có."
"Các ngươi lại có thể trường sinh bất tử, sông ba trăm năm trăm năm cũng không biết đủ." “Cho dù chỉ còn lại ba trăm năm có thể sống thì như thể nào?”
Lý Mộc Dương nghiêng đầu liếc nhìn Tiểu Dã Thảo một cái: “Nếu như năm đó ngươi không bước vào con đường tu luyện, bây giờ cũng như ta, tuổi tác đã già, nửa thân thể xuống đất."
"Ít nhất sau khi ta chết, ngươi còn có thể sông một hai trăm năm."
Lý Mộc Dương hiếm khi cho nàng ăn canh gà độc, nhưng bây giờ đồi mặt với Tiểu Dã Thảo phiền muộn, đành phải cho nàng ăn chút canh gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận