Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 574: Sương mù quỷ dị

Chương 574: Sương mù quỷ dịChương 574: Sương mù quỷ dị
Việc vật chất quan trọng trôi đi khiến thân phi thuyền nhanh chóng mất đi độ sáng bóng, dần dần từ linh vật trở thành phàm vật.
Nhưng dì Tố vẫn không giảm tốc độ xuống, mặc dù đã bỏ lại tất cả những kẻ truy đuổi ở đẳng sau, nhưng nàng vần cô găng hết sức để thúc đẩy phi thuyền Vân Liên.
Việc bay với tốc độ vượt mức bình thường này kéo dài đến ba canh giờ. Khi chiếc phi thuyền Vân Liễn đầy vết nứt và khe hở kéo theo một ngọn lửa đuôi dài màu tím lao về phía vùng đất bên dưới, ánh bình minh trên vùng đất này vừa ló dạng, màn đêm tan biến.
Ánh mặt trời rực rỡ mọc lên ở nơi chân trời, trên bình nguyên rộng lớn phía trước, một đám sương mù dày đặc khổng lồ vắt ngang như một ngọn núi cao. Phi thuyền Vân Liễn không chút do
dự trực tiếp lao thăng vào đám sương mù khổng lổ này.
Trong phút chốc, tất cả người tu luyện trên phi thuyển đểu sinh ra ảo giác hít thở không thông.
Lần sương mù quỷ dị này che đậy cảm giác và thần thức của người tu luyện. Ở trong làn khói, thậm chí có thể mơ hổ cảm thầy gân mạch toàn thân có chút bỏng rát.
Đó là sự ăn mòn do sương mù gây ra cho người tu luyện.
Ánh sáng tím trên phi thuyền Vân Liên dẫn dẫn tan biên trong sương mù.
Dì Tố đang khoanh chân ngồi giữa hư không mệt mỏi mở mắt ra, yêu ớt ngã xuống boong phi thuyền. "Đợi đi..."
Dì Tố nhìn làn sương mù quỷ dị bốn phía, mệt mỏi nói ra một câu như vậy: “Các hổ yêu sẽ tới tìm chúng ta." Lý Mộc Dương và muội muội cảnh giác nhìn xung quanh, trong làn sương mù quỷ dị hung hãn như vậy lại còn trộn lân sát khí yêu ma mãnh liệt.
Lý Mộc Dương đang muốn mở miệng nói chuyện, sương mù phía trước đột nhiên dâng lên.
Trong sương mù vang lên tiếng cười âm hiểm quái dị của một nữ nhân. "Ai nha nha nha... Khách hiếm thấy nha."
"Đây không phải là phi thuyển Vân Liên của trưởng lão chấp pháp Yến Tiểu Như sao?" "Là Yến trưởng lão đại giá quang lâm hổ Vân Yên của chúng ta sao?"
Tiếng cười âm hiểm quái dị kia vang lên trong sương mù, lại tựa như vang vọng khắp nơi trong mảnh không gian này.
Lý Mộc Dương và Lý Nguyệt Thiền đứng bâãt động trên boong thuyền, đều thầm giật mình trong lòng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Giống như hai người phàm cực kỳ nhỏ bé đang đứng dưới móng vuốt của một con thú khổng lổ như núi...
Vào thời khắc này, hai huynh muội đều sinh ra ảo giác cực kỳ đáng sợ rang mình đang bị một con quái vật khống lổ từ thời Hồng Hoang nhằm tới.
Cơ thể Lý Mộc Dương bỗng nhiên cứng đờ. Một cơn ớn lạnh sâu sắc lan tràn khắp toàn thân.
Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn nhìn thầy một con mắt vô cùng to lớn đang nhìn hắn chăm chú từ phía sau sương mù.
Đôi mắt to kia hơi cong lên kèm theo ý cười lén lút...
Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của dì Tổ đột nhiên vang lên, đánh thức hai huynh muội đang trong trạng thái bàng hoàng.
Nàng lạnh lùng nhìn sương mù trước mặt, nói: “Sao phải hù dọa hai hậu bổi?”
Giọng nói của dì Tố lạnh lùng, âm điệu không cao nhưng lại có lực xuyên thâu vô cùng mạnh mẽ.
Lý Mộc Dương phục hổi tỉnh thần lại, phát hiện trong tầm mắt chỉ có sương mù trắng xóa, cũng không có yêu hổ to lớn như núi kia.
Mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong lòng Lý Mộc Dương khẽ run lên. Hồ ly trong hổ Vân Yên tối đa cũng là Tử Phủ Cảnh, thậm chí chỉ có thể là tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Chỉ cách biệt hai cảnh giới lớn so với tu vi Kết Đan Cảnh hậu kỳ của hắn. Nhưng hai cảnh giới lớn này lại khác nhau tựa như thần và sâu kiên, khoảng cách chênh lệch cực lớn, thậm chí khiền hắn không cách nào chồng cự.
Hắn bình tĩnh đứng sau lưng dì Tố, cảnh giác quan sát phía trước.
Mà trong sương mù vang lên tiếng cười nhẹ âm hiểm của nữ nhân.
"Chỉ đùa một chút mà thôi... Hì hì... Tiểu soái ca này rất tuấn tú."
"Nhìn quần áo của hắn mặc, là đệ tử mới thu của trưởng lão Yến Tiểu Như? Vẫn là một trai tơ sao?"
"Nếu là trai tơ thì đưa cho ta, thế: nào? Ta còn chưa nếm qua loại tiểu soái ca này."
Tiếng cười khúc khích của nữ nhân vang lên trong sương mù, kèm theo một loại sức quyển rũ quỷ dị nào đó. Vẻn vẹn chỉ nghe được thanh âm này, trong lòng Lý Mộc Dương lại cảm thầy ngứa ngáy khó chịu.
Giọng nói lạnh lùng của dì Tố vang lên trong sương mù.
“Vị này là Lý Mộc Dương, đệ tử thân truyền Chấp Pháp Đường. Ta phụng mệnh của trưởng lão Chấp Pháp, hộ tổng hắn trở về tông môn."
"Nhưng không ngờ trên đường bị Khô Diệp lão nhân của Thanh Dương Hội đuổi giết. Bây giờ những người truy đuổi đang trên đường, ta đặc biệt đến hổ Vân Yên để lẩn tránh." Dì Tố đứng thẳng người, đối mặt với sương mù quỷ dị phía trước, không kiêu ngạo không tự tỉ nói: “Mong răng Tam nương nương nhìn lại tình nghĩa xưa mà ra tay giúp đỡ. Chỉ cần ngăn cản được cuộc tấn công của Thanh Dương Hội, đợi được trưởng lão Chấp Pháp chạy tới, Chấp Pháp Đường ta nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận