Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 450: Đáng giá tin tưởng sao

Chương 450: Đáng giá tin tưởng saoChương 450: Đáng giá tin tưởng sao
Chuong 450: Dang giatin tuong sao
Chỉ là Nguyễn Mai và Thẩm Nghiên đều liên tiếp bị tập kích, Phương Ứng Thiên cũng mất mặt quá nhiều, nhưng ông ta vẫn ở phía sau màn và không có bất kỳ hành động nào... Lão âm hiểm này, rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy!
Ngươi bỏ mặc cho thuộc hạ đắc lực của mình bị ức hiếp như vậy, uy thế giáo chủ Huyết Liên Giáo của ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng đúng không?
Lý Mộc Dương nhìn Thẩm Diệu vui vẻ ôm tỷ tỷ nàng, yên lặng lắc đầu.
"Ngươi mau thả nàng rời đi. Nàng chết một lần, tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, đừng trì hoãn nàng hồi sinh."
Lý Mộc Dương bảo Thẩm Diệu buông linh hồn của Thẩm Nghiên ra, sau đó đưa linh hồn ngơ ngơ ngác ngác của Thẩm Nghiên vào Tứ Phương Đỉnh khổng lồ trong Quỷ Thành sương mù âm trâm.
Ở nơi đó, bóng dáng của Thẩm Nghiên sẽ được tái tạo lại cơ thể trong nhân gian thông qua sức mạnh của Tứ Phương Đỉnh.
Quá trình này mất một hoặc hai ngày, sau khi cơ thể được tái tạo lại, nó cũng cần nghỉ ngơi một hai ngày mới có thể khôi phục lại như thường.
Lý Mộc Dương nhìn linh hôn Thẩm Nghiên đi vào trong Tứ Phương Đỉnh, hơi nheo mắt lại.
Hắn không thể hiểu được hành vi của Phương Ứng Thiên.
Về tình về lý, vị giáo chủ Huyết Liên Giáo một lòng muốn tập trung quyền lực này, không nên chỉ ngồi nhìn cháu gái đắc lực của mình bị tấn công mà mặc kệ.
Nếu ông ta không có dũng khí để lật bàn, vậy thì ngay từ đầu hắn không nên cao giọng như vậy.
Bây giờ phe đối diện chó cùng rứt giậu, ông ta lại sợ... Một đòn như vậy giáng vào uy tín của ông, tuyệt đối có tính chất huỷ diệt.
Lý Mộc Dương nheo mắt lại, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Hành vi quỷ dị của Phương Ứng Thiên thật khó hiểu.
Nhưng cho dù có góc nhìn quan sát thứ ba từ Thẩm Diệu, hắn cũng không phát hiện được điểm dị thường trong đó.
Phương Ứng Thiên vô cùng tức giận trước việc Thẩm Nghiên bị tập kích.
Nhưng cũng chỉ là tức giận.
Phản ứng của ông ta giống hệt như khi Nguyễn Mai bị tấn công lần trước, ra lệnh giới nghiêm và truy tìm hung thủ tấn công Thẩm Nghiên.
Nhưng ngoài điều đó ra thì không còn gì nữa.
Ông ta vẫn như cũ giao việc này cho Thẩm Nghiên đã hồi sinh đi giải quyết.
Mà những chứng cứ phạm tội Thẩm Nghiên thu thập trước đó cũng đã bị tiêu hủy vì cuộc tập kích. Bây giờ, cho dù nàng biết ai là người chịu đang đối nghịch nhưng lại không có bằng chứng để xác nhận đối phương.
Hết thấy lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Qua lời kể của Thẩm Diệu, Lý Mộc Dương biết rõ tình cảnh của Thẩm Nghiên sau khi sống lại thì nheo mắt.
Hắn quay đầu nhìn ve phía Thẩm Diệu ở một bên, đột nhiên hỏi một câu.
"... Vị Phương thúc thúc này của các ngươi có thực sự đáng tin cậy không?"
Cho đến bây giờ, Thẩm Nghiên vẫn luôn trung thành làm việc cho Phương Ứng Thiên và xử lý công việc trong giáo.
Nhưng nàng và Nguyễn Mai lần lượt bị tập kích, Phương Ứng Thiên vẫn vung tay làm chưởng quầy, cái gì cũng mặc kệ, thậm chí còn không truy cứu kẻ tấn công... Điều này mẹ nó rõ ràng có vấn đề!
Anh linh thiếu nữ cả người mặc y phục trắng thuần chớp mắt nói: "Phương thúc thúc? Thúc ấy đã làm gì sao?”
Tuy thiếu nữ thông minh nhưng vẫn kém xa tỷ tỷ nàng.
Dù sao bị ngăn cách với đời, ngây thơ đơn thuân một chút là điều bình thường.
Lý Mộc Dương lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng chiều hôm đó, có một vị khách từ bên ngoài đến phòng giam của hắn.
Thẩm Nghiên đã mấy ngày không đến nhà giam, sau khi sống lại thì trực tiếp đi thẳng đến bên ngoài phòng giam của Lý Mộc Dương.
Trong hành lang nhà tù tối tăm được chiếu sáng bởi những ngọn đèn dầu mờ ảo, vẻ mặt của thiếu nữ khoác chiếc áo choàng dày dường như càng thêm tái nhợt.
Tử vong một lần và tình trạng hỗn loạn trong thành khiến thiếu nữ người phàm này trở nên tiều tụy rõ rệt.
Nàng vẫn như cũ một mình đến thăm Lý Mộc Dương.
Nhưng lần này, sau khi hai người gặp mặt, lời nói đầu tiên của Thẩm Nghiên lại khiến Lý Mộc Dương kinh ngạc.
"... Mộc Dương." Thẩm Nghiên giơ ngọn đèn, khẽ nói: "Neu bên cạnh ngươi có một người mà ngươi rất tin tưởng muốn lợi dụng ngươi, thậm chí muốn hại ngươi... Ngươi sẽ làm thế nào?"
Lý Mộc Dương nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nghiên thì giật mình trong lòng.
Bản năng của một nội gián khiến hắn vô thức cho rằng mình đã bị phát hiện.
Nhưng suy nghĩ trong chốc lát, Lý Mộc Dương đoán ra cái này hẳn là không phải nói hắn.
Lý Mộc Dương tự nhận chính mình không có chút sơ hở nào.
Hắn híp mắt suy tư một lúc rồi hỏi: "Tiểu thư đang nói đến ai?"
Ngay lúc này, người mà Thẩm Nghiên đang ám chỉ là ai, hắn rất rõ ràng.
Nữ nhân thông minh hơn người này cũng không phải là loại ngốc nghếch ngọt ngào như muội muội của nàng.
Nếu có người đang mưu hại nàng, tất nhiên nàng sẽ nhận ra.
Nhưng đối mặt với sự truy vấn của Lý Mộc Dương, nửa khuôn mặt Thẩm Nghiên đang giơ ngọn đèn lại ẩn vào trong bóng đêm.
Sau khi im lặng vài giây, nàng lại lắc đầu, cười nói: "Có lẽ là ta tính sai..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận