Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 577: Đáng thương cho tấm lòng p...

Chương 577: Đáng thương cho tấm lòng p...Chương 577: Đáng thương cho tấm lòng p...
Lý Mộc Dương nhìn về phía dì Tố, hỏi: "Tiếp theo nên làm như thể nào? Trở về tông môn sao?"
Dì Tố không nói gì, nhưng phi thuyền Vân Yên lại phát ra ánh sáng tím rực rỡ bay thắng về phía sơn môn Luyện Ma Tông.
Dùng hành động để đáp lại câu hỏi của Lý Mộc Dương.
Lần này dì Tố vẫn sử dụng toàn lực để thúc giục tốc độ của phi thuyển Vân Liên.
Chiếc phi thuyền bao phủ trong ánh sáng tím rực rỡ nhanh chóng bay xẹt qua bầu trời.
Tuy nhiên, dùng mắt thường cũng có thể thây được càng ngày càng có nhiều vết nứt khe hở trên bề mặt phi thuyền.
Phi thuyền Vân Liễn gánh chịu tốc độ bay nhanh như vậy sẽ gây ra thiệt hại cực lớn.
Nếu vấn đề này cứ tiếp tục, có lẽ chiếc phi thuyền mà đám người Lý Mộc Dương đang ngổi sẽ vỡ ra trước khi Khô Diệp lão nhân đuổi kịp.
Trong khoang phi thuyền, Lý Nguyệt Thiền mượn cớ rời đi để giải thích tình huồng mới nhất cho Nhị thúc Nhị Thẩm, sau khi rời khỏi ánh mắt của Lý Mộc Dương và dì Tô, lập tức lo lăng hỏi.
"Lão sư, ngài có biện pháp giải quyết nguy cơ lần này không?"
Vào thời điểm nguy cấp này, nàng lại một lần nữa cầu cứu lão sư.
Nhưng giọng nói của phụ nhân thần bí lại đầy bất đặc dĩ.
"Trước đó ta đã nói với ngươi là không nân ở lại chết theo ca ca của ngươi, nhưng ngươi không nghe." "Lão sư ta chỉ là một tàn hổn, làm sao có thể có biện pháp cứu ngươi?"
"Lã ra khi đó ngươi nên nghe lời huynh trưởng của ngươi, chia ra chạy trốn cùng với Ninh Uyển Nhi."
"Nếu làm vậy bây giờ ngươi đã an toàn không phải lo lắng. "
Phụ nhân thần bí vừa bực bội vừa bất đặc di.
Bà rất tức giận trước sự lựa chọn này của đệ tử.
Nhưng người đệ tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, lại là người bà chọn lúc trước.
Trước đây khi chọn tiểu nha đầu này làm đệ tử, chính là nhìn trúng nàng có tình có nghĩa, tương lai sẽ không phản bội bà.
Lại không nghĩ rằng, đệ tử mà bà khổ tâm bồi dưỡng còn chưa kịp lớn lại chết dưới tay một đám ma tu Thần Du Cảnh nho nhỏ.
Phụ nhân thần bí bất đắc dĩ nói: “Ngươi chỉ có thể cầu nguyện huynh trưởng của ngươi có thể lầy ra một con át chủ bài mạnh hơn vào thời điểm nguy câp."”
Truyền thừa tà mạch thượng cổ, tuyệt đổi hung ác và kinh khủng. Khi Lý Mộc Dương truyền cho Lý Nguyệt Thiền “Tàn Vân Thân Pháp', phụ nhân thần bí đã kết luận tiểu tử này là truyền nhân tà mạch.
Mặc dù với tu vi của Kết Đan Cảnh, muốn chống lại Thần Du Cảnh chính là người sỉ nói mộng...
Trong khoang thuyền, vợ chồng Lý Đại Mục chỉ là người phàm đang hoang mang lo sợ.
Sau khi nghe được tình huống mà Lý Nguyệt Thiền kể lại, hai vợ chồng lập tức hốt hoảng.
"Chắc chắn phải chết sao? Vậy phải làm sao bây giời"
Thê tử Lưu thị của Lý Đại Mục lập tức lo lăng đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.
Lý Đại Mục thô kệch gãi đầu, nhưng cũng không nói được lời nào.
Nhìn thấy người đàn ông của mình như vậy, Lưu thị càng thêm tức giận, đánh Lý Đại Mục một cái thật mạnh. "'Đều do ông! Cứ nhất định để Dương Nhi về nhà!"
"Bây giờ hay rồi! Dương Nhi sắp bị ông hại chết!"
Lưu thị vừa nói vừa rơi nước mắt. Phu nhân một tay nhéo Lý Đại Mục, một tay gạt lệ. "Trước đó ta đã nói với ông, Dương Nhi chỉ cần ở lại tông môn làm đệ tử thân truyền thật tốt, sống vui vẻ là được, không cần gọi nhỉ tử trở về. " "Nhưng ông nhất định muốn gọi nhỉ tử trở về, nói cái gì áo gầm về quê... Rõ ràng là tên ngôc ông muốn làm ra vẻ"
"Bây giờ ông đã đủ danh tiếng rồi, nhưng lại thành hại chết Dương Nhi của tal Oa... "
Nữ nhân đang khóc, dùng sức đánh vào người Lý Đại Mục và bắt đầu gào khóc to hơn.
Đôi mắt người phụ nữ tràn ngập đầy bi thương, tuyệt vọng và hôi hận. Dường như đang hối hận vì sao trước đây không ngăn cản sự hổ đồ của phu quân mình. Trong khoang thuyền, nữ nhân khóc đến nối toàn thân run rầy, gần như không còn sức để đứng vững.
Lý Nguyệt Thiền thấy vậy vội vàng tiền tới đỡ thầm thẩm, vừa lau nước mắt cho bà vừa nói lời an ủi.
Lý Đại Mục bị trách mắng bị véo đánh, co rúm trong góc như chim cút. Tên tráng hán cao lớn thô kệch này bị thê tử nhỏ nhắn nhéo đánh và oán trách cũng không cãi lại một lời. Trên cánh tay của ông có vết máu và mặt cũng đầy vết cào xước.
Đối mặt với thê tử đang khóc, ông chỉ lúng túng rụt cổ lại, lắp bắp nói. "Ta... Ta cũng không ngờ chuyện này xảy ra..."
“Nếu biết có người muốn hãm hại tính mạng của Dương Nhi, ta chắc chăn sẽ không kêu nhi tử trở về nhà." Lý Đại Mục do dự, lại nhìn Lý Nguyệt Thiền hỏi.
"Nguyệt Thiền, con cũng tu luyện ở Ma Tông, cũng hiểu biết nhiều về con đường tu luyện."
“Ma Tông của các con có loại thuật pháp thê thân như thay đổi diện mạo hay dịch dung không?”
"Không phải chuyện xưa nào trong thoại bản cũng có cảnh này sao? Họa bì giả trang thành dáng vẻ của người nào đó sống thay cuộc sống của đối phương, mà tất cả mọi người xung quanh không ai phát hiện... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận