Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 995: Rời Đi

Mấy ngày nay Đấu Phù Thế nghĩ rất nhiều, cộng thêm trước đó Dạ Côn cũng đã nói nói, cho nên mới có suy nghĩ như thế.
Đấu Phù Thế nhắc nhở như vậy, Thực Cốt tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện gì đó.
- Trước đó tên phó điện chủ kia hãm hại Dạ Côn, nói muốn vặn ngã Dạ Côn, trước đó còn không tin, hiện tại xem ra. . . những chuyện này đều nằm trong dự tính của bọn chúng.
Thực Cốt kinh ngạc tán thán, là một đám người như thế nào mới có thể làm những chuyện này?
Lúc này Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Trước đó đại ca đã nói, từ lúc bắt đầu đã có người mưu hại, xem ra bắt cóc Uyển Nhiên chỉ là cái cớ, mục đích thực sự là để đại ca giết chết tên Mê Đồ kia, từ đó khiến cho Tiểu Ngân phẫn nộ, mượn tay Tiểu Ngân giết chết đại ca.
- Không sai, đây chính là quỷ kế của bọn chúng, khiến cho chúng ta hoàn toàn không nghĩ tới, từ lúc bắt đầu chúng ta đã rơi vào trong bẫy rập của bọn chúng.
Đấu Phù Thế than nhẹ một tiếng, lần này gặp phải đối thủ, thực lực và quỷ kế đều vô cùng cường hãn, hoàn toàn khác với trước kia, có hơi khó giải quyết.
Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Lần này ta trở về, nhất định phải bắt người kia lại!
- Lần này trở về, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Đấu Phù Thế thấp giọng nói ra, nhìn Hi Ngõa đoan chính ngồi ở bên cạnh.
Mà Dạ Tần nhìn đại ca không còn hô hấp, cũng không biết bàn giao với mẫu thân cùng tẩu tẩu như thế nào...
Nếu như có thể, thật muốn thay đại ca nằm ở nơi đó.
Mà lúc này Thái Kinh, trong phủ đệ Dạ gia.
- Phu quân, mấy ngày nay ta cảm thấy rất lo loắng, có chút không thở nổi. . .
Đông Môn Mộng chống đỡ cái trán, nói nhỏ.
Dạ Minh ở bên cạnh còn tưởng rằng Đông Môn Mộng lại muốn đổi lấy phương thức này tới đánh mình, khẽ cười nói:
- Mộng Mộng, chắc là nàng bị cảm lạnh rồi.
- Ngươi cảm thấy ta như vậy, con bị cảm lạnh ư?
Đông Môn Mộng trừng mắt một cái.
Dạ Minh lập tức cười bồi nói:
- Đùng đúng, Mộng Mộng nhà ta vô địch thiên hạ, chính là nữ trung hào kiệt.
- Côn Côn cùng Tần Tần đã ra ngoài một khoảng thời gian, cũng không biết tình huống thế nào, người làm cha như ngươi cả ngày cười toe toét, không lo lắng cho nhi tử chút nào sao. . . thật muốn đánh ngươi cho hả giận.
Minh ca thật khổ, thê tử không vui, liền phải làm bao cát, vì sao thê tử của con trai lại nghe lời như vậy, còn thê tử của mình. . . không thu thập nổi.
- Nhìn nàng nói kìa, sao ta lại không lo lắng cho nhi tử được, chỉ là ta tin tưởng bọn nó. . . ở Côn Miểu đi ngang không có vấn đề.
- Cái rắm. . . ở trên Huyền Nguyệt đại lục, Côn Miểu phức tạp thần bí nhất, nếu bọn nhỏ mất một cọng tóc, xem ta có bóp chết ngươi không!
- Được được được, bóp chết ta rồi, nàng liền có thể tái giá.
- Ngươi!
Đông Môn Mộng trừng mắt một cái, Minh ca lập tức sợ một nửa.
Lúc này A Ly đi đến, thấy cha cùng mẫu thân cãi nhau giống thường ngày, cũng miễn cưỡng cười một thoáng, sau đó chào hỏi:
- Cha, mẫu thân.
- Ly Nhi, thế nào? Bọn nhỏ đã bớt sốt chưa?
Diệp Ly nhẹ gật đầu nói ra:
- Đã bớt rồi, nhưng vẫn nhao nhao không ngừng. . . khiến con có chút lo lắng
- Chuyện này thật kỳ quái, sao đám nhỏ nói bệnh liền bệnh, hơn nữa còn đồng thời bệnh.
Dạ Minh gãi đầu một cái, rất khó hiểu.
Làm nữ nhân, xảy ra chuyện như vậy, sẽ liên tưởng tới phu quân ra ngoài làm việc, sợ phu quân bị thương hoặc xảy ra chuyện, mà loại chuyện này càng nghĩ càng lệch ra, cả ngày lo lắng bất an.
Đông Môn Mộng trầm tư một chút, thấp giọng nói ra:
- Như vậy đi, ngày mai đi tông miếu tế bái.
Trong lúc không có cách như thế này, chỉ có xin lão tổ tông giúp đỡ.
- Mẫu thân, con đi nói với mọi người.
Nói xong Diệp Ly liền xoay người rời đi.
Đông Môn Mộng than nhẹ một tiếng, Dạ Minh ở bên cạnh cũng đành chịu.
- Nhìn cái gì vậy, còn không đi chuẩn bị đồ vật tế tự.
Đông Môn Mộng khó chịu hướng phía Minh ca khẽ kêu, Minh ca hấp tấp chạy đi chuẩn bị đồ vật, thật đúng là nghiệp chướng a.
Có lẽ bọn họ cũng không nghĩ đến, Dạ Côn đã không còn hô hấp, Dạ Tần hiện tại chỉ có thể di động cái đầu, hai người trẻ tuổi xuất sắc nhất Dạ gia ngã xuống, đối với Thái Kinh mà nói, đây là đả kích trầm trọng.
Một tháng sau.
Mấy người lo lắng bay ở vùng trời Côn Miểu, nhất là trông thấy Dạ Côn mạnh mẽ bị người thuấn sát, trong lòng càng trầm trọng mấy phần.
- Còn bao lâu mới ra khỏi địa phận Côn Miểu, cũng đã bay hơn một tháng rồi.
Ngữ khí Đấu Phù Thế có hơi không kiên nhẫn, đã rất lâu không có di chuyển trong thời gian dài như vậy.
Thực Cốt ngồi xếp bằng, thấp giọng nói ra:
- Một tháng sau hẳn có thể rời khỏi Côn Miểu, đến lúc đó Thái Kinh liền không xa.
- Một tháng nữa mới có thể rời khỏi Côn Miểu?!
Đấu Phù Thế tựa hồ có chút e ngại đối với Côn Miểu.
Mà Dạ Tần vô phương động đậy cả ngày tiến hành tu luyện, muốn lĩnh ngộ tam đoạn. . . nói không chừng Tần ca còn lĩnh ngộ nhanh hơn Côn ca một chút.
Chẳng qua là nhìn càng ngày càng rời xa Côn Miểu, Thực Cốt không chỉ lo lắng chuyện của Dạ Côn, mà còn lo lắng dị tộc ở trong quan tài băng.
Chủ nếu là bởi vì Dạ Côn đã xảy ra chuyện, đến lúc đó nếu dị tộc cũng xảy ra vấn đề, Dạ Tần không có sức chiến đấu, cũng chỉ có mình cùng Đấu Phù Thế có chiến lực.
Lại nói, Dạ Côn đều bị người tính toán, liệu dị tộc có phải cũng là một khâu trong đó không, Thực Cốt rất là hoài nghi.
Hơn nữa càng ngày càng tới gần biên giới, lo lắng trong lòng Thực Cốt cũng càng mãnh liệt.
Mỗi ngày đều muốn xem xét tình huống băng quan, sợ phía khối băng có dấu hiệu hòa tan.
Nếu quả thật nếu là như vậy, khẳng định không thể đem dị tộc mang về.
Đấu Phù Thế có thể nhìn ra được Thực Cốt lo lắng, trước đó còn cảm thấy loại lo lắng này là hơi thừa, thế nhưng Dạ Côn gặp chuyện không may, Đấu Phù Thế không thể không cẩn thận.
- Nếu như dị tộc rời khỏi Côn Miểu thật sẽ xảy ra vấn đề, ngươi hãy lưu nó lại Côn Miểu, chờ Dạ Côn sống lại rồi nói sau.
Đấu Phù Thế lựa chọn thỏa hiệp, khiến Thực Cốt trút được gánh nặng.
- Được. . . trước tình huống một chút rồi nói.
Thực Cốt nhẹ gật đầu.
Nhưng mà một tháng sau, rốt cuộc rời khỏi Côn Miểu, theo thời tiết dần dần chuyển đổi liền có thể nhìn ra, xung quanh không có phong tuyết, bị ánh mặt trời ấm áp cùng cây xanh thay thế.
Mà chuyện mọi người không nghĩ tới cuối cùng vẫn phát sinh, quan tài băng có dấu hiệu bị hòa tan!
Chuyện này khiến mọi người thầm nghĩ không ổn, dị tộc vạn năm qua đều lưu tại Côn Miểu, không phải không có đạo lý, hiện tại chính là lí do.
Cũng may tốc độ hòa tan không quá nhanh.
Lúc này Thực Cốt nhìn mọi người trầm giọng nói ra:
- Xem ra ta phải mang nó về Côn Miểu.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, cảm kích nói ra:
- Thực Cốt, làm phiền ngươi mang về.
- Dưỡng bệnh thật tốt, lần sau hãy cùng Dạ Côn tới.
Thực Cốt nhìn Dạ Côn bên cạnh một chút, vẫn không có hô hấp.
Đấu Phù Thế khẽ thở dài một tiếng:
- Ngươi chuẩn bị mang dị tộc trở lại Ba gia, hay là?
Bạn cần đăng nhập để bình luận