Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 404: A Tu La Tử Vong Quyền

Vừa mới ra tới liền chết mất hai tên thuộc hạ đắc lực! Kiệt Lạp Đức rất phẫn nộ.
Dù sao bọn họ không chỉ là thuộc hạ, còn là huynh đệ, huynh đệ đồng sinh cộng tử. Thế mà thời gian chưa đến một nén nhang, hai người bọn họ đều chết cả rồi.
Mình căn bản không kịp ngăn cản.
Tên Ngân Sắc Nam Nhân trước mắt nhất định phải chết! Mặc kệ phải trả giá lớn đến đâu.
Dạ Côn cảm thấy hưng phấn, tên tướng quân này quả thật lợi hại hơn hai người trước nhiều.
Chân phải Dạ Côn chậm rãi hướng về sau một bước, bày ra tư thế công kích, trầm giọng quát:
- Tới đi!
Dạ Côn vừa hô như thế, mặt đất dưới chân toàn bộ nứt ra.
Đám người ở trên tường thành khắc sâu hình ảnh này vào trong mắt, quá lợi hại.
Chỉ hô hai chữ, mặt đất đều không chịu được đã nứt ra.
Đây còn là người sao? Người có thể lợi hại như vậy sao?
- Quan Thanh, có ổn không?
Chỉ thấy Hồn Thí Thiên đi lên tường thành, nhìn thấy vẻ mặt Quan Thanh không tốt, lo lắng hỏi.
Sắc mặt Quan Thanh tái nhợt nhẹ gật đầu:
- Không sao.
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Xem ra Hồn Thí Thiên còn không biết chuyện gì xảy ra, lập tức nhìn ra phía ngoài.
Mái tóc dài quen thuộc, áo choàng màu đỏ thân quen!
Cả đời này Hồn Thí Thiên cũng sẽ không quên. Đêm hôm đó bị Ngân Sắc Nam Nhân đánh bại.
Cho dù là hiện tại, vết thương vẫn còn chưa khỏi.
Hơn nữa cũng chính là hắn đã bóm gãy kiếm của mình. Hồn Thí Thiên trong nháy mắt xúc động, tựa hồ muốn xông ra ngoài.
Nhưng dáng vẻ Uyển Nhiên xuất hiện trong đầu, khiến Hồn Thí Thiên lấy lại lý trí, cho dù lao ra lại như thế nào, mình cũng không phải đối thủ của hắn.
- May mà Ngân Sắc Nam Nhân tới, bằng không thì chúng ta đã gặp nguy hiểm.
Quan Thanh mang theo ngữ khí vui sướng nói ra, theo khí thế Ngân Sắc Nam Nhân nhìn lại, hẳn là sẽ thắng.
- Ngân Sắc Nam Nhân!
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra.
Quan Thanh cũng không có chú ý giọng điệu của Hồn Thí Thiên, ánh mắt nhìn giữa sân.
- Chư vị! Ngân Sắc Nam Nhân sắp quyết đấu với tướng quân Ma tộc! Tướng quân Ma tộc là kẻ hiếu chiến, nếu như Ngân Sắc Nam Nhân muốn thắng, nhất định phải trải qua một kịch chiến thảm liệt, nhưng chúng ta vẫn hy vọng Ngân Sắc Nam Nhân có thể giành được thắng lợi. Mặc kệ bị thương bao nhiêu lần, hắn vẫn là niềm kiêu hãnh của Thái Kinh chúng ta!
Không hổ là phân tích sư, biểu tình kia phảng phất đang nói, ta đã nhìn thấu hết thảy.
Nhưng mà người xung quanh cũng không tin tên phân tích sư, người này phân tích không chuẩn chút nào, mỗi lần đều tự đánh mặt mình.
Giữa sân, Dạ Côn chăm chú nhìn Kiệt Lạp Đức.
Mà Kiệt Lạp Đức trong nháy mắt liền tan biến tại chỗ, Dạ Côn sững sờ, thầm nghĩ tốc độ thật nhanh.
Chẳng lẽ cánh tím sau lưng có gia trì tốc độ.
Ầm!
Dạ Côn cảm giác phía sau lưng truyền đến một cỗ lực lượng bạo tạc, cả người... nhịn không được tiến về phía trước một bước.
Hết cách, đây là quán tính, Côn ca cũng không thể vi phạm quán tính được.
- Xích Đao Diệt Thần!
Kiệt Lạp Đức nguyên bản không muốn dùng một chiêu này, dù sao đây là chuẩn bị cho Thần tộc, thế nhưng hiện tại không để ý tới nhiều như vậy. Liền để nhân loại chết dưới một chiêu này đi.
Hai tay Kiệt Lạp Đức xuất hiện ảo ảnh, song đao trong tay điên cuồng di chuyển trên người Dạ Côn.
Ngắn ngủi một hơi, chỉ sợ đã chặt trên ngàn đao.
Mà Côn ca cứ như vậy nhìn Kiệt Lạp Đức động dao trên người mình.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, còn có mồ hôi trên trán.
Dạ Côn đột nhiên muốn nhắc nhở Kiệt Lạp Đức một chút, đừng nghiêm túc như vậy, một chiêu này của ngươi không thể thương tổn đến ta.
Nhưng sợ nói ra, liền sẽ hung hăng đả kích kẻ địch.
Xích Đao Diệt Thần dùng một lát xong, Kiệt Lạp Đức liền nhảy ra sau.
Phảng phất đã thấy Dạ Côn biến thành từng khối từng khối rơi xuống.
- Đao pháp này không tệ, chỉ là uy lực có hơi ít.
Dạ Côn tán dương đao pháp của đối thủ, đơn đấu bình đẳng, nếu đối phương dùng ra chiêu thức tốt, đương nhiên phải khen ngợi.
Mặc dù lời khen này tựa hồ có ý châm chọc.
Kiệt Lạp Đức lần nữa bối rối.
Không thể nào! Hắn thế mà không có phản ứng!
Tên Ngân Sắc Nam Nhân này đến cùng là ai?!
- Chẳng lẽ ngươi là Thần tộc?!
Kiệt Lạp Đức lạnh giọng chất vấn. Cũng chỉ có Thần tộc mới mạnh như vậy, chỉ có Thần tộc mới có thể đánh bại mình.
Nhân loại là không có khả năng!
- Ta không phải Thần tộc.
Dạ Côn lại không muốn đi làm Thần tộc.
Nhưng mà Kiệt Lạp Đức trầm giọng nói ra:
- Lấy xuống mũ giáp của ngươi xuống!
- Thế thì không được.
Dạ Côn quả quyết cự tuyệt.
- Vậy ngươi chính là Thần tộc!
-......
Này hoàn toàn không giảng đạo lý a!
Tông Hoằng Nguyên trên tường thành lập tức giật mình, tên Ngân Sắc Nam Nhân này tại sao lại lợi hại như vậy?
Giống như Ma tộc nói, Ngân Sắc Nam Nhân có thể là Thần tộc, tới bảo hộ con dân của mình.
Liệt Cốt ghé vào tường thành cười nói:
- Thần tộc, thật là một cái chủng tộc thú vị, thật muốn gặp Thần tộc một lần, xem hình dạng của bọn họ như thế nào.
Ngân Sắc Nam Nhân lại có thể là Thần tộc!
Tin tức như vậy trong nháy mắt liền vỡ tổ, Ngân Sắc Nam Nhân mạnh như vậy, xác thực có phong thái Thần tộc.
Hơn nữa còn che mặt, khả năng này liền tăng cao.
Mà Thần tộc cùng nhân loại chính là đồng minh, cho nên cảm thấy Ngân Sắc Nam Nhân chính là đồng minh phái đến giúp đỡ, trong nháy mắt liền cảm động vô cùng.
Thần tộc còn không có quên nhân loại a...
- Ta thật không phải Thần tộc.
- Vậy tại sao ngươi lại lợi hại như thế?
- Lợi hại liền nhất định là Thần tộc sao?
- Đúng, trong mắt của ta nhân loại đều là đồ đần độn, không thể có tu vi cao như vậy.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, giơ giơ lên tay:
- Chúng ta tiếp tục đánh đi, đừng thảo luận vấn đề nhàm chán này, không có ý nghĩa.
- Ngươi dám nói vấn đề của bản tướng quân nhàm chán?
- Đúng vậy, chẳng lẽ còn không đủ nhàm chán sao? Ta đều buồn ngủ rồi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, tranh thủ thời gian tới một chút kích thích.
Kiệt Lạp Đức nắm chặt hai quả đấm:
- Đã ngươi muốn đánh! Được, vậy thì tới đi!
Dạ Côn lập tức có cảm giác, chính là ưa thích bầu không khí như thế này, cảm giác vô cùng thoải mái.
- A Tu La liên tục tổ hợp quyền!
Kiệt Lạp Đức hô to một tiếng, hai quả đấm lập tức toát ra năng lượng kinh khủng.
Dạ Côn nghe xong danh tự cũng cảm giác vô cùng xâu, vì sao mình không nghĩ ra cái tên điêu như thế nhỉ.
Đối mặt với quyền pháp điên cuồng của Kiệt Lạp Đức, Dạ Côn cũng nghiêm túc, trực tiếp quấn đánh với Kiệt Lạp Đức.
Trong lòng Dạ Côn hơi kinh ngạc, lực lượng của tên Kiệt Lạp Đức này quả thật rất mạnh, tốc độ cũng nhanh. Năng lực phản ứng tốt, có thể trách né nắm đấm của mình.
Bành một tiếng!
Dạ Côn tìm được một chỗ sơ hở, trực tiếp đánh một quyền vào phần bụng Kiệt Lạp Đức.
Mặc dù chỉ là hỏa diễm thể, nhưng Dạ Côn cũng có thể cảm giác được, tròng mắt Kiệt Lạp Đức phảng phất sắp trợn lòi ra, cả người cong lại như con tôm, ôm bụng lui về phía sau.
Không có khả năng! Quả đấm của hắn sao lại mạnh như vậy!
Đây là suy nghĩ trong lòng Kiệt Lạp Đức.
Mà ở trong lòng Dạ Côn đang nghĩ...
Không thể tưởng tượng được, một quyền vừa rồi thế mà không có bạo chết y..
Bỗng nhiên, Kiệt Lạp Đức gào thét, Tử Viêm trên thân thể trở càng nồng hậu dày đặc.
Từng đạo tử sắc lôi điện đột nhiên xuất hiện ở xung quanh thân thể, y lạnh giọng quát:
- Ngân Sắc Nam Nhân! Ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị của A Tu La! A Tu La tử vong quyền!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận