Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 741: Cho Mời Dạ Tần

Lúc này nên xuất hiện hẳn là Dạ Dương mới phải, mặc dù Thái Tử là Thái Tử, thế nhưng hôm nay quy củ là dựa theo bối phận, ít nhất Dạ gia là an bài như vậy.
Đưa ý kiến này chính là Dạ Tư Niên, thế nhưng lúc này chạy ra, liền khiến Dạ Dương phía sau khẽ nhíu mày.
Ngay cả Dạ Tư Không cũng nhẹ nhàng cau mày một thoáng, biểu thị có chút không vui.
Dạ Tư Niên cũng bối rối, không ngờ tên phân tích sư kia thế mà gọi tên mình ra, phiền toái không nhỏ a.
Nhưng mà phân tích sư còn chưa nói hết, lúc này mang theo giọng điệu vui sướng la lớn:
- Thái Tử điện hạ là người an bài Tiết Khánh Nguyên lần này, đúng là không thể bỏ qua công lao, không hổ là ứng cử viên Thái Tử do Thánh Nhân lựa chọn, tạo phúc cho toàn bộ Thái Kinh chúng ta.
Toàn trường lần nữa bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Chẳng qua là ở bên dưới tiếng vỗ tay, còn có một số người khe khẽ bàn luận lấy, đối với tuần tự ra sân có chút ý nghĩ.
- Theo ta cảm thấy, xuất hiện không nên là Thái Tử, tối thiểu cũng là Dạ Côn hoặc là Dạ Tần mới phải.
- Đúng vậy... Thái Tử ngoại trừ xử lý Tiết Khánh Nguyên, cũng không có làm qua cống hiến gì, nhìn cái tên phân tích sư kia một chút, thật sự đúng là Thái Tử liếm cẩu.
(Dịch: "liếm cẩu" = nịnh bợ, "liếm" = xu nịnh)
- Rõ ràng muốn đoạt danh tiếng mà, Dạ Côn lần thứ nhất đi Ngũ Nhạc, liền xử lý quân chủ toàn thân trở ra, lần thứ hai thủ tiêu Cổ U Hoàng Đế, lại từ Dạ Tần đoạt lấy, loại công lao này thế mà không phải người thứ hai xuất hiện, ta thấy là có tấm màn đen ở đây.
- Nói không chừng là bị Thái Tử xa lánh đấy, dù sao Dạ gia huynh đệ không tham dự chính sự, thật lo lắng về sau bị tên Thái Tử này đâm sau lưng.
- Đúng vậy... nếu như không có Dạ Côn cùng Dạ Tần, nào có vinh quang như hiện tại.
Những lời này được rất nhiều người đồng ý, tiếng vỗ tay cũng càng lúc càng nhỏ...
Phân tích sư thấy thế liền tranh thủ thời gian điều chỉnh tiết tấu một chút:
- Tiếp theo xuất hiện chính là Thái Kinh Tể Tướng, Dạ Dương!
Tất cả mọi người lần nữa sững sờ.
Đều nghi hoặc đây là tuần tự ra sân quỷ gì, người thứ ba xuất hiện lại chính là nhi tử của Thánh Nhân.
Vậy tại sao cháu trai đều ở phía trước nhi tử...
Nếu an bài như vậy, vì sao người thứ ba không phải Dạ Côn hoặc là Dạ Tần.
Phân tích sư đã sắp muốn nổ tung, trên bản thảo chính là an bài như thế, ta nào có biện pháp...
Tình huống vừa rồi đã có chút kỳ quái... không ngờ bây giờ càng kỳ quái hơn.
- Chúng ta cùng dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Tể Tướng Dạ Dương!
Phân tích sư cũng không có cách, chỉ có thể cứu tràng như thế.
Nghĩ là nghĩ như vậy, tiếng vỗ tay của mọi người vẫn đúng chỗ, đây là cho Thánh Nhân mặt mũi, cũng là cho Dạ Côn cùng Dạ Tần mặt mũi, không thể ở trước mặt những Hoàng Đế kia mất thể diện...
Dạ Dương từ phía sau đi ra, mang theo nụ cười hướng phía tất cả mọi người phất tay.
Dạ Tư Không thấp giọng thì thào:
- Vừa rồi con chạy ra ngoài làm gì?
Ánh mắt Dạ Tư Niên mang theo áy náy, thấp giọng nói ra:
- Con... bởi vì người Thánh Điện đột nhiên xuất hiện, con muốn hỏi Thánh Nhân... cần an bài bọn họ ra sân, tuần tự trước sau như thế nào.
Dạ Tư Không nghe xong không lên tiếng, kỳ thật nếu bọn họ tới, liền biết sẽ phát sinh chuyện gì, căn bản không cần lo lắng.
Thế nhưng ngươi vừa xuất hiện, tình huống đều có chút loạn.
- Kế tiếp là Vương Gia Dạ Minh!
Phân tích sư lần nữa hô to.
Mặc dù Dạ Minh trong triều không có vị trí, thế nhưng mọi người đều biết, đây chính là cha của Dạ gia huynh đệ.
Y có thể sinh ra hai tên nhi tử ngưu bức như vậy, liền phải nể tình, cho nên đều điên cuồng hò hét.
Dạ Minh ngoáy ngoáy tóc mai, động tác xú mỹ này khiến cho Đông Môn Mộng trợn trắng mắt.
Theo Dạ Minh phất tay đi ra, tất cả mọi người đứng lên reo hò, đãi ngộ này quả thật giống như Thánh Nhân.
Ngay cả Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên vừa rồi cũng chưa từng có, tên Vương Gia này không đơn giản nha.
Sau đó, phân tích sư xem lấy danh sách trong tay.
Bởi vì tiếp theo ra sân chính là Dạ Côn cùng Dạ Tần.
Nhưng vấn đề lại tới, phía trên không nói người nào ra trước...
Phân tích sư cảm giác hôm nay mình sắp lạnh, đại nhân vật các ngươi kiếm chuyện, tại sao lại tai họa đám tiểu tốt lâu la như chúng ta.
Thế nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm! Phân tích sư quyết định!
- Dạ Tần, cái tên này mọi người không xa lạ gì đi.
Theo phân tích sư nói, mọi người nín thở.
Ngữ khí của phân tích sư lập tức trở nên kích động:
- Dạ Tần! Y dùng lực lượng một người, chiến ngàn vạn đại quân Cổ U! Đánh quân lính Cổ U tan rã! Không uổng phí một binh một tốt thu phục Cổ U, lập nên kỷ lục cho toàn bộ Đông U, thậm chí toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục! Tiếp theo cho mời, Dạ Tần, Dạ chủ soái! Dạ thống soái!!!
Tiếng reo hò chấn thiên phảng phất muốn nâng toàn bộ cái võ đài lên, bên ngoài võ đài còn đứng rất nhiều người, thế nhưng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng reo hò, nhiệt huyết trong lòng cũng sôi trào theo.
Dạ Tần ra đến rồi! Chính là Dạ Tần đơn đấu đại quân Cổ U kia!
Y đến rồi!
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, khẽ cười.
Mình đã chờ giây phút này rất lâu, đệ đệ cuối cùng cũng được tất cả mọi người thừa nhận, càng vui vẻ hơn so với chính mình thu hoạch được.
Nghĩ đến đệ đệ khi còn bé khắc khổ tu luyện, lúc này cuối cùng cũng đổi lấy được kết quả.
Dạ Tần liếc mắt nhìn Dạ Côn, cũng nở nụ cười, lập tức đi ra.
Theo Dạ Tần xuất hiện ở trong mắt mọi người, tiếng hoan hô càng lớn, vô số thiếu nam thiếu nữ điên cuồng phất tay, rõ ràng bây giờ Dạ Tần ở lòng mọi người, y chính là Chiến thần.
Chiến dịch có Dạ Tần, tất thắng!!!
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang ở bên cạnh cũng cảm nhận được cảm giác không giống nhau.
Mặc dù nhân số Thiên Cung rất nhiều, thế nhưng có thể sùng bái một người giống như thế, hơn nữa còn reo hò như vậy, đó là ít càng ít.
Nói thật, Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang cũng muốn trải nghiệm đó là cảm giác như thế nào.
Thế nhưng đối với hia người bọn họ, chỉ sợ không phải tiếng hoan hô, mà là một mảnh hư thanh.
Cho nên, danh vọng tốt mang theo hiệu ứng như thế, liền cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.
Đông Môn Mộng nhìn bóng lưng Dạ Tần, ánh mắt mang theo vui mừng, lúc này nhi tử thật đã lớn rồi... không cần mình che chở.
Còn có Côn Côn ở bên cạnh, hai đứa nó đều là sự kiêu ngạo của mình.
Nghe tiếng hoan hô phía ngoài, Đông Môn Mộng cũng muốn gia nhập vào, reo hò cho nhi tử, đều là thứ nhi tử đáng nhận được.
Trước kia Dạ Tư Niên cảm thấy địa vị Dạ Côn cùng Dạ Tần rất cao, thế nhưng hiện tại cảm thấy, đã cao đến không hợp thói thường.
Tiếng hoan hô của mình đều không cao như vậy, thế nhưng nghe tiếng hoan hô của Dạ Tần một chút, căn bản không thể so sánh.
Lúc trước làm sao không bị đám người bộ lạc kia ăn, vì sao nhiều người như vậy chết, duy chỉ có y còn sống... nếu như lúc đó y chết đi thì tốt biết bao.
Trong lúc Dạ Tư Niên cảm thán, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt nhìn mình...
Ánh mắt này thế mà đến từ Dạ Tần.
Chuyện này khiến Dạ Tư Niên hơi hồi hộp một chút, mặc dù ánh mắt này bình thản không có gì lạ, nhưng Dạ Tư Niên cảm giác, đây là Dạ Tần đang cảnh cáo mình...
Nội tâm Dạ Tư Niên cuồn cuộn, mình là Thái Tử! Sau này chính là Thánh Nhân! Không cần sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận