Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 467: Hải Vực Chi Thành

Vẻ mặt Vương tử cùng đám thuộc hạ bên cạnh cứng đờ, đây chính là tấm địa đồ Thái Kinh duy nhất!!!
Tên trọc chết tiệt, thế mà ném địa đồ vào trong đống lửa!!!
- Nấc, no rồi... huynh đệ, cám ơn các ngươi khoản đãi, đã các ngươi không biết, vậy ta liền đi trước.
Dạ Côn lấy thảm bay ra, hướng phía vương tử cười cười, tên vương tử này thật đúng là người tốt.
Vương tử cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Tạm biệt huynh đệ, không tiễn.
- Hữu duyên gặp lại.
Dạ Côn giơ tay lên, lần nữa bay về phía chân trời, phảng phất hắn chưa từng xuất hiện qua.
Vương tử nắm chặt hai quả đấm! Cái tên này là người Dạ gia, không thể giết, để tránh đánh rắn động cỏ!
Thế nhưng trong nháy mắt lúc nãy, y quả thật muốn giết chết cái tên trọc đáng nguyền rủa kia đi!
Cũng may vương tử nhịn được, bằng không thì tất cả mọi người đều phải chết.
- Vương tử, không còn địa đồ, chúng ta làm sao bây giờ?
- Dĩ nhiên phải hỏi đường rồi!!!
Vương tử hận không thể một cước đá bay tên kia, đúng là kéo IQ tất cả mọi người xuống đáy mà.
Ăn uống no nê, Dạ Côn tiếp tục nằm ở trên đùi Diệp Lưu đi ngủ, thỉnh thoảng còn ôm lấy eo thon của Diệp Lưu, Diệp Lưu cũng không cảm thấy khó chịu, nhẹ khẽ vuốt vuốt đầu trọc, biểu thị càng sờ càng thích, cái đầu tróc bóng loáng kia quả thật không có lấy một cọng lông.
Đêm tối dần dần tán đi, nghênh đón hào quang bình minh.
Dạ Côn ngáp một cái, mơ mơ màng màng hỏi:
- Lưu Nhi, chúng ta đến đâu rồi?
- Tỷ phu, không biết nữa.
Diệp Lưu cũng chưa quen thuộc Huyền Nguyệt đại lục, sau khi tới vẫn luôn ở trong nhà, không bước ra cửa lớn.
- Vậy ta ngủ tiếp đây, đã rất lâu rồi không được an ổn như thế.
Dạ Côn thì thào nói ra, ở Thái Kinh áp lực rất lớn, sau khi rời khỏi liền buông lỏng rất nhiều, không cần suy nghĩ những chuyện phiền não kia nữa.
- Vậy ta ngũ tiếp đây, lúc nữa chúng ta lại hạ xuống kiếm gì ăn.
- Ừm.
Ngửi thấy mùi thơm ngát từ trên người Lưu Nhi tỏa ra, Dạ Côn ngủ rất dễ chịu.
Lộc cộc, bụng Côn ca lại kêu lên.
- Ài... lại đói bụng.
Dạ Côn ngồi dậy, sờ lên đầu trọc.
Diệp Lưu bên cạnh che miệng cười khẽ, có đôi khi thoạt nhìn tỷ phu giống như một đứa bé vậy.
Hạ thấp độ cao xuống, Dạ Côn quyết định tìm một cái thành, ăn thật ngon một bữa, về phần tiền nong...
Đánh ăn quỵt vậy, cũng không phải chưa từng ăn quỵt qua.
Bất quá Dạ Côn phát hiện, địa vực này có chút khác biệt, khắp nơi đều là cự sơn, tiên hạc đứng ở trên mặt nước, mặt đất đã bị sông ngòi thay thế, đây rốt cuộc là nơi nào?
- Phu quân, ngươi nhìn bên kia.
Diệp Lưu nhẹ giọng hô.
Nhìn tới phương hướng Diệp Lưu chỉ, Dạ Côn thấy được một tòa thành khổng lồ, đây là một tòa thành xây trên mặt nước, phảng phất đang trôi nổi
Dạ Côn dám đánh cược, đây tuyệt đối không phải chủ thành của Thái Kinh hay là Ngũ Nhạc.
Ở xung quanh còn có rất nhiều đội thuyền, chậm rãi lái vào bên trong chủ thành.
- Thật thần kỳ.
Diệp Lưu lẩm bẩm một tiếng.
Meo ~
Dạ Côn quyết định đi vào trong hỏi thăm tình huống một chút, hắn còn chưa biết đây là nơi nào.
Nguyên bản Dạ Côn muốn bay vào, thế nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn đi vào giống như những người khác.
Tìm một chiếc thuyền lớn, Dạ Côn cùng Diệp Lưu lặng lẽ xâm nhập vào trong đám người.
- Tỷ phu, cảm giác người ở nơi này... âm u đầy tử khí?
Diệp Lưu quan sát một thoáng, người xung quanh cúi đầu, ánh mắt tan rã, rõ ràng đến một tòa thành phồn hoa, thế nhưng lại có vẻ không cao hứng lắm.
Dạ Côn cũng cảm thấy như thế, bọn họ dường như mất đi mục tiêu sống.
- Vị huynh đài này, các ngươi đây là thế nào? Vì sao thoạt nhìn mọi người đều không vui?
Dạ Côn hướng một người trẻ tuổi phía bên cạnh hỏi.
Người trẻ tuổi nhìn Dạ Côn, trầm giọng nói ra:
- Làm nô lệ có thể vui được sao?
- Nô lệ???
Dạ Côn nghe xong ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Diệp Lưu.
Chẳng lẽ chúng ta lên một chiếc thuyền chở nô lệ???
Xui xẻo như vậy? Chẳng lẽ rời khỏi Thái Kinh, vận khí quỷ dị của Côn ca đã biến mất?
Bất quá đối với nô lệ mà nói, hình như Thái Kinh không có chế độ nô lệ, mà nơi này thế mà tồn tại nô lệ, thật đúng là một loại lạc hậu.
Người trẻ tuổi nhìn Dạ Côn cùng Diệp Lưu một chút, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Lưu, cũng bị mỹ mạo của Diệp Lưu chiết phục.
Bất quá nghĩ đến liền đáng tiếc, cô nương đẹp mắt như vậy, cũng biến thành nô lệ.
- Ngươi chắc không đáng bao nhiêu, vị cô nương này hẳn sẽ bán được giá cao.
Dạ Côn nghe xong trực tiếp im lặng, ngươi thế mà xem thường đầu trọc? Đầu trọc chọc giận ngươi sao?!
Ai nói lão tử không thể bán được giá tốt.
- Con mèo này cũng không đáng tiền.
Meow!
Phệ Nguyên Thú biểu thị không phục.
Nhưng mà như vậy lúc, thuyền lớn đã xuyên qua cửa thành, Dạ Côn ngẩng đầu nhìn, cửa thành nơi này thật rất hùng vĩ.
- Đây là nơi nào? Cổ U?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đây là Cổ U Hải Vực Chi Thành, ngươi là từ bên ngoài Cổ U tới?
- Ách... đúng vậy.
Dạ Côn ấp úng nói ra.
- Thật là tội nghiệp.
Dạ Côn kéo Diệp Lưu đến bên cạnh, nhỏ giọng nói ra:
- Xem ra chúng ta đang ở Cổ U, một nơi gọi là Hải Vực.
- Tỷ phu, tòa Thánh Điện kia đến cùng ở đâu?
- Ta cũng không biết.
Dạ Côn đau đầu, trung tâm Đông U đến cùng nằm ở đâu?
- Tất cả yên lặng cho ta!
Chỉ thấy phương hướng boong thuyền có một tên mập mạp cầm roi da đứng đấy, trên thân cột mấy cái dây lưng, ghim bím tóc, ánh mắt hung ác.
Mập mạp trầm giọng nói ra:
- Đã sắp tới chợ nô lệ! Đến nơi đó, phải hầu hạ chủ nhân thật tốt! Bằng không thì chặt đầu các ngươi!
Dạ Côn nghe xong cảm thấy nơi này là một nơi vô pháp, quá dã man.
Vẫn là Thái Kinh tốt.
Trên mỗi chiếc thuyền lớn có tối thiểu ngàn tên nô lệ, đều là buôn bán sang tay, trong này có công tử nghèo túng, cũng có nữ tử thân thế đáng thương, tướng mạo tốt xấu đều có, chủ nô này thu lại, hẳn là muốn kiếm chênh lệch giá.
Dạ Côn nhìn Hải Vực Chi Thành một chút, phòng ốc đều xây ở trên mặt nước, không có ngựa, công cụ di chuyển chủ yếu chính là đội thuyền, ở rìa cũng có con đường để cho người đi bộ.
Phục sức của những người này khác với Thái Kinh, nữ nhân ăn mặc váy cao quý, mà nam nhân không có mặc áo choàng, thậm chí đều để tóc ngắn.
Ở Thái Kinh, thân thể là do cha mẹ ban cho, không thể tùy tiện cắt tóc được.
Theo thuyền lớn bảy lần quặt tám lần rẽ, rốt cục đỗ lại.
Ba!
Một tiếng roi vang, mập mạp quát lạnh:
- Mau chóng xếp hàng, quy củ xuống thuyền cho ta! Đừng để ngã xuống nước.
Dạ Côn cùng Diệp Lưu theo đám người đi xuống, Dạ Côn phát hiện xung quanh có không ít thuyền lớn giống như thế, liên tục có người từ trên đi xuống.
Trên bờ có rất nhiều binh sĩ đeo đao, nhe răng cười đánh giá các nô lệ, thậm chí nhìn thấy nữ nhân đẹp mắt, đều sẽ động thủ cợt nhả một phen.
Thấy trường hợp như vậy, Dạ Côn lắc đầu, Cổ U Hải Vực Chi Thành này thật giống như một tòa thành sa đọa.
Dạ Côn đoán không sai, nơi này mặc dù gọi là Hải Vực Chi Thành, nhưng cũng có một cái ngoại hiệu, đó là Sa Đọa Chi Thành.
Ở chỗ này, có tiền chính là đại gia, ngay cả thành chủ đều sẽ gọi ngươi là cha.
Đột nhiên, một sĩ binh phát hiện Diệp Lưu trong đám người, trong nháy mắt liền bị mỹ mạo của Diệp Lưu mê hoặc.
- Hàng lần này không tệ.
Binh sĩ hướng phía mập mạp cười xấu xa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận