Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 846: Bị Ép Thỏa Hiệp

Gia Cát Nhất Cách hơi sững sờ, lập tức áy náy nói ra:
- Đúng vậy, là ta hồ đồ rồi, quá không nên. . . vẫn là do gia chủ tới quyết định đi.
Vấn đề này lại giao cho Chu Bán Sinh, mà lúc này Chu Bán Sinh vừa phải đối mặt với tên ngốc Diêm Dương Văn mạnh nhất, vừa phải cân nhắc đến địa vị gia chủ của mình, hai chuyện này đều khó có thể giải quyết hoàn mỹ được.
Nhìn dáng vẻ Diêm Dương Văn bao che cho con, phảng phất con của y gặp bất kỳ nguy hiểm nào, liền sẽ xuất thủ đánh người, nhưng mà lý luận với kẻ ngốc, đó không phải là đang lãng phí thời gian sao. . .
Lúc này, nếu như không có một cái bậc thang, người gia chủ Chu Bán Sinh này, xem như là gia chủ không có quyền thế nhất từ trước đến nay.
Lúc này Mộ Dung Châu nhẹ nói ra:
- Gia chủ, Diêm Tiếu làm ra chuyện như vậy, thật khiến người ta đau lòng, nhưng ta tin tưởng, Diêm Tiếu sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện, trong này khẳng định có nguyên nhân, có lẽ là ngộ thương cũng không chừng.
Chu Bán Sinh nghe được Mộ Dung Châu, vẻ mặt biến đổi, nguyên bản Mộ Dung Châu còn không có lựa chọn, nhưng mà một lời vừa rồi kia, tựa hồ đã quyết định... đứng ở phía đối lập mình.
Gia Cát Nhất Cách nhàn nhạt hỏi:
- Diêm Tiếu, nói một chút đi. . . vì sao ngươi lại ra quyền đả thương Chu Tuấn.
Lúc này Diêm Tiếu nào dám nói láo, cung kính nói ra:
- Lúc ấy ta nghe thấy, Mộc Lưu cô nương muốn thông gia cùng Chu Tuấn mới mất đi lý trí, bởi vì mọi người đều biết, ta thích Mộc Lưu cô nương, Chu Tuấn đây không phải đang cường ngạnh nữ nhân của ta sao. . . cho nên ta mới giận. . . đánh y. . .
Gia Cát Nhất Cách yên lặng nhẹ gật đầu:
- Gia chủ, ngươi có biết chuyện này?
Chu Bán Sinh hít một hơi thật sâu:
- Ta biết, chuyện thông gia này là người trong nhà quyết định.
- Gia chủ, loại chuyện đoạt người này cũng không thỏa đáng đi. . .
Lăng Chiến mang theo một tia châm chọc nói ra, chuyện này khiến Chu Bán Sinh rất là bị động, duy nhất nói chuyện giúp y, cũng chỉ có Thượng Quan Đức Nguyên.
Chu Hoài Nhân lúc này không nói, lẳng lặng đứng đấy là lựa chọn tốt nhất.
- Gia chủ, trừng phạt khẳng định phải làm, dù sao cũng là Diêm Tiếu làm sai, nhưng cũng là vô tâm chi tội. . .
Gia Cát Nhất Cách thấp giọng nói ra, thế nhưng chỉ nói một nửa, để cho Chu Bán Sinh quyết định.
Chu Bán Sinh liếc nhìn mọi người, từ chuyện này liền có thể nhìn ra. . . Thiên Cung mặt ngoài mạnh mẽ, kỳ thật bên trong đã sinh ra vô số chia rẽ.
- Vậy liền cấm túc Diêm Tiếu mười năm, ở tại trong nhà cảnh tỉnh, cũng có thể bồi bồi phụ thân mình thật tốt.
Chu Bán Sinh trầm giọng nói ra, trừng phạt như thế đối với Diêm Tiếu mà nói, có lẽ vẫn đủ, dù sao bảo một người trẻ tuổi không được phép ra khỏi nhà, khó chịu a.
Lúc này Diêm Tiếu chỉ cảm giác mình tại Quỷ Môn Quan đi một vòng, tranh thủ thời gian hô:
- Tạ gia chủ ân không giết. . .
Theo đạo lý tới nói, tội như thế, giết cũng không có gì, vấn đề tiên quyết là phải có thực lực cường đại.
Lăng Chiến đứng dậy, vỗ vỗ áo bào:
- Tốt, trở về đi ngủ rồi.
Thanh Phượng hơi hơi hướng phía Lăng Chiến nghiêng thân, xem như tạ Lăng Chiến.
Khóe miệng Lăng Chiến vạch ra một tia đường cong, không nói gì liền rời đi.
Thượng Quan Đức Nguyên đứng dậy chắp tay nói ra:
- Gia chủ, không có việc gì, ta liền đi trước.
Thấy Chu Bán Sinh không nói gì, Thượng Quan Đức Nguyên mang theo Thượng Quan Tử Tài rời đi.
Lập tức Gia Cát Nhất Cách, Mộ Dung Châu, còn có Diêm gia cũng lần lượt rời đi, hết thảy lại khôi phục an tĩnh.
Chỉ còn Chu Bán Sinh đang trầm mặt.
- Đại ca.
Chu Hoài Nhân đứng ở phía sau nhẹ giọng hô.
Chu Bán Sinh trầm giọng nói ra:
- Đi về trước đi, ngày mai dẫn người tới gặp ta!
- Được, đại ca nghỉ ngơi sớm một chút.
Chu Hoài Nhân chắp tay, lập tức rời đi.
Chu Bán Sinh nắm thật chặt nắm đấm, chậm rãi nhắm mắt lại rơi vào trầm tư.
Đại môn Chu gia.
Thanh Phượng đương nhiên phải cảm tạ Gia Cát Nhất Cách thật tốt, hôm nay nếu không phải có Gia Cát Nhất Cách, mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
- Không cần cám ơn, chiếu cố Dương Văn thật tốt.
Gia Cát Nhất Cách nhìn về phía Diêm Dương Văn, vừa vặn cùng nhi tử chơi. . . Diêm Tiếu cũng vừa trở về từ cõi chết, cùng phụ thân chơi náo loạn lên.
Thanh Phượng nhẹ gật đầu:
- Ừm, ta hiểu rồi.
- Khổ cực.
- Kỳ thật không sao, vậy chúng ta liền về trước.
- Ừm, đi thong thả.
Gia Cát Nhất Cách khẽ cười nói.
Thanh Phượng hơi hơi nghiêng thân, hướng phía hai cha con hô:
- Đừng đùa, chúng ta về nhà.
- Âu ~ về nhà chơi cưỡi ngựa ~
Diêm Dương Văn hưng phấn hô, thật làm cho người ta không nói được lời nào.
Sau khi ba người rời đi, Mộ Dung Châu từ một bên đi ra, chắp tay:
- Gia Cát.
- Không cần hành lễ, hiện tại ta cũng không phải gia chủ.
Gia Cát Nhất Cách từ tốn nói.
Mộ Dung Châu cười nhẹ một tiếng:
- Trong lòng ta, ngươi mãi mãi là gia chủ.
- Câu nói này đừng để người khác nghe được, người đã già, ta về nghỉ ngơi.
Gia Cát Nhất Cách tựa hồ cũng không nguyện ý nói chuyện với Mộ Dung Châu, chọn rời đi.
Mộ Dung Châu cũng không có tiếp tục, cười nói:
- Đi thong thả.
Nhìn Gia Cát Nhất Cách rời đi, Mộ Dung Châu nhíu mày, quay người rời khỏi.
Thiên Cung lục đại gia, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Lúc này chỉ sợ Dạ Côn còn không biết, chuyện phát sinh đã sớm vượt ra khỏi suy nghĩ của mình, Thiên Cung lục đại gia chia rẽ càng lúc càng lớn.
Đương nhiên, chuyện này cũng đạt tới mục đích của Dạ Côn, không phải muốn khuấy nước Thiên Cung lên sao?
- Mộc Lưu cô nương, biệt viện của ngươi không tệ a, có núi có nước, còn có lá xanh.
Dạ Côn đi trên đường đá cười nói, lúc này đã đi tới biệt viện Mộc Lưu, mấy người đang đi đến vườn hoa.
Mộc Lưu còn tưởng rằng Dạ Côn sẽ rời đi, ai ngờ thế mà đi theo mình về nhà, nam tử da mặt dày như vậy, thật là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nghênh Phong cũng bị kinh ngạc đến, thế này liền tiến vào trong nhà Mộc Lưu cô nương?
Phải biết, Diêm Tiếu theo đuổi thật nhiều năm, nhà đều chưa từng tiến vào, vẫn là Xuy Tuyết ca có biện pháp.
- Nếu công tử thích, vậy hãy ở thêm mấy ngày.
Mộc Lưu vô thức khách khí nói ra, nói xong liền hối hận... nam tử bên cạnh không giống bình thường, hắn sẽ không khách khí với ngươi.
Dạ Côn nghe xong vui vẻ. . . nghiêm túc nói:
- Mộc Lưu cô nương đã mở lời, vậy tại hạ cũng liền không khách khí.
Biểu lộ của Mộc Lưu rất là tuyệt vọng, biết ngay sẽ như thế mà, mình thật đần quá.
Để một nam nhân ngủ lại trong nhà mình, nếu truyền đi, chẳng phải là. . .
Lúc này nha đầu đã không nhịn được nói ra:
- Tiểu thư nhà ta nói đùa mà thôi, ngươi còn tưởng là thật. . .
Dạ Côn thầm nghĩ nha đầu thật là lợi hại, bất quá chuyện có bao lớn chứ.
- Mộc Lưu cô nương đại danh đỉnh đỉnh làm sao lại nói đùa, đúng không. . . Mộc Lưu cô nương.
Mộc Lưu thật muốn phủ định một thoáng, nhưng mà lời mình đã nói. . . giống như xô nước tát ra ngoài.
- Huống hồ, ta cùng Mộc Lưu cô nương còn muốn thương lượng chuyện kế tiếp một chút, dù sao Chu Tuấn bị đánh thê thảm như thế, chúng ta cũng có quan hệ gián tiếp, không phải sao?
Dạ Côn khẽ cười nói, chúng ta là đồng lõa a, chạy không thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận