Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 697: Ám Sát

Dạ Tư Niên nghe xong hơi khẽ rũ đầu xuống, mình làm Thái Tử, ở trước mặt gia gia lại không nói ra lời, thậm chí ở trong gia yến cũng giống như vậy.
Có đôi khi ngẫm lại, cái vị trí Thái Tử này có cũng như không.
Thế nhưng đã đi đến một bước này, chẳng lẽ nói từ bỏ liền từ bỏ sao...
Dịch Y Vân ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay nhi tử bên dưới đáy bàn, đừng nản chí, gia gia ngươi nghiêm khắc, đó là đang vun trồng ngươi, dù sao sau này ngươi là Thánh Nhân, mà những người đang ngồi lại không phải.
Dạ Tư Niên cũng muốn được gia gia khen ngợi, Tiết Khánh Nguyên lần này cũng phi thường để bụng, trên cơ bản đều đích thân đi làm, vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ gió đông.
- Đừng chỉ uống rượu, dùng bữa.
Tố Vận cũng lộ ra nụ cười, cái bụng hơi to ra tựa hồ đại biểu cho một loại hy vọng khác.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói:
- Đúng vậy, đừng chỉ cố khoác lác.
Ha ha ha...
Mọi người cũng phát ra tiếng cười cởi mở.
Ngay cả Dạ Dương cũng lộ ra nụ cười, buổi gia yến ngày hôm nay tựa hồ khiến Dạ gia có chút đoàn kết, giống một gia đình thật sự.
Có lẽ chỉ có Dạ Tư Niên là không có chân chính dung nhập.
Gia yến kéo dài một canh giờ, các nam nhân trên cơ bản đều uống đến mặt đỏ tới mang tai, dù sao cũng là uống rượu, chính là muốn chút men say như thế, nếu như dùng đạo lực xua tán đi, vậy còn uống cái rắm, còn không bằng uống trà.
Thời điểm tan cuộc, Dạ Tần hướng phía Dạ Tư Không nhẹ nói ra:
- Gia gia, con cùng đại ca có việc bẩm báo.
Tố Vận nguyên bản đỡ Dạ Tư Không chuẩn bị đi nghỉ ngơi, bất quá Dạ Tư Không nghe xong liền nhẹ gật đầu:
- Đi theo ta.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng dĩ nhiên biết Dạ Tần muốn nói gì, cũng không nói thêm.
Dạ Dương mang theo nghi hoặc rời đi.
Dạ Tư Niên nhíu chặt lông mày, hai huynh đệ này lại muốn làm chuyện gì?
- Tử Yên, Nhị Nhị, các nàng cùng mẫu thân về nhà trước đi, chút nữa ta sẽ về.
Dạ Tần hướng phía thê tử nhẹ nói ra.
Hai nữ gật đầu, xem ra phu quân có chuyện trọng yếu phải làm.
Đi theo Dạ Tư Không vào tẩm cung, Tố Vận nhẹ nói ra:
- Ta đi chuẩn bị canh giải rượu, các ngươi trò chuyện.
Chờ sau khi Tố Vận đi, Dạ Tư Không cười nói:
- Được, người đã đi hết, hai con muốn nói với gia gia chuyện gì?
- Gia gia, Thương Minh chết sẽ tốt hơn.
Dạ Tần trầm giọng nói ra, Dạ Côn không nói gì, nhưng lại ủng hộ đệ đệ, bằng không sẽ không đứng ở chỗ này.
- Lý do.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Con cùng đại ca cảm thấy, Thương Minh cũng là người của bọn họ, hiện tại Thiên La Viện đối với Thái Kinh mà nói, cũng không còn quan trọng như trước.
- Côn Côn, con cảm thấy thế nào?
Dạ Tư Không nhìn về phía Dạ Côn hỏi.
Dạ Côn chắp tay:
- Gia gia, đệ đệ nói quả thật không sai, Thiên La Viện hiện tại đối với Thái Kinh mà nói, không còn quá trọng yếu, nếu Thương Minh muốn lợi dụng điểm này bảo mệnh, vậy liền sai.
- Tiết Khánh Nguyên sắp tới, lúc này chưởng viện bị ám sát chết, sẽ không tốt.
Dạ Côn biết gia gia có ý gì, Hoàng Đế các quốc gia sắp tới, Thái Kinh lại xuất hiện sự kiện ám sát, ngươi nói Hoàng Đế người ta sẽ nghĩ như thế nào.
Tựa như đưa dê vào miệng cọp.
Nhưng mà Dạ Tần vẫn kiên trì ý kiến của mình:
- Gia gia, nếu như Thương Minh động tay động chân vào Tiết Khánh Nguyên, đó mới là vấn đề lớn, dù sao trong tay Thương Minh nắm lấy toàn bộ Thiên La Viện, mà người của Thiên La Viện cũng tình nguyện bán mạng cho y.
- Tần Tần con nói cũng có đạo lý, nếu Thương Minh muốn gây họa vào Tiết Khánh Nguyên, như vậy mặt mũi Thái Kinh sẽ mất hết, Dạ gia chúng ta cũng sẽ không tránh khỏi.
- Gia gia, con và đại ca ra tay, thần không biết quỷ không hay.
Dạ Tần lạnh lùng nói, biểu thị giết Thương Minh rất đơn giản.
Dạ Tư Không hít một hơi thật sâu, lập tức đứng dậy, tựa hồ đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
- Thương Minh có thể chết, thế nhưng phải để y chết hợp lý, các con hiểu ý của ta không?
Dạ Tư Không âm u nói ra.
Dạ Côn trong nháy mắt liền hiểu ý của gia gia:
- Đã hiểu, ta cùng đệ đệ sẽ xử lý thích đáng.
- Đi đi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần chắp tay, lập tức thối lui ra khỏi tẩm cung.
Sau khi hai huynh đệ rời đi, Tố Vận bưng canh giải rượu tới:
- Hiện tại giết Thương Minh, có phải hơi sớm hay không.
- Tần Tần nói có phần đúng, Thương Minh thủy chung là chưởng viện Thiên La Viện, nếu động thủ vào Tiết Khánh Nguyên, vậy sẽ rất phiền toái, hơn nữa hiện tại Thiên La Viện quả thật không còn quan trọng như vậy.
Tố Vận đặt canh giải rượu xuống, nhẹ giọng hỏi:
- Thương Minh chết đi, không phải manh mối cũng bị chặt đứt sao?
- Không đứt được, có Dạ Tư Niên tại, bọn họ nhất định sẽ đi tìm Dạ Tư Niên, dù sao nó là Thái Tử, Thái Tử đầu nhập vào vẫn rất có lực hấp dẫn.
Sợ rằng đều không nghĩ tới, Dạ Tư Niên thật ra là giả vờ đầu nhập vào, tất cả những thứ này đều là Dạ Tư Không an bài, đối với phương thức làm việc của những người kia, Dạ Tư Không kết luận, nhất định sẽ tìm người đến bên trong Dạ gia, Dạ Tư Niên có khả năng lớn nhất.
Cho nên cho Dạ Tư Niên vị trí Thái Tử, khiến dụ hoặc càng lớn hơn, đương nhiên, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, Dạ Tư Niên chính là đang đi trên mũi đao, hơi bất cẩn liền sẽ mất mạng.
Thế nhưng Dạ Tư Không hứa hẹn, nếu như đào ra được toàn bộ người đứng sau, vị trí Thái Tử này sẽ không cho người khác, tương lai ngươi chính là Thái Kinh Thánh Nhân.
Bằng không thì Dạ Tư Niên sao dám mạo hiểm lớn như vậy.
Cho nên Dạ Tư Không sớm đã biết chuyện của Tào công công cùng Thương Minh, có lẽ phát hiện Tào công công sớm hơn, chỉ là không nghĩ tới, còn có một chưởng viện.
- Cũng đúng, uống canh giải rượu trước đi, nghỉ sớm một chút.
- Nàng cũng đi ngủ sớm một chút.
Tố Vận nhẹ gật đầu, liền đi đến một gian phòng khác.
Lúc này, Dạ Côn cùng Dạ Tần rời khỏi hoàng cung.
- Đại ca, cuối cùng có thể cùng ngươi làm việc.
Dạ Tần vẫn có chút xúc động, đây là lần đầu tiên đi giết người với đại ca.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Nói giống như lúc trước chưa từng có vậy.
- Từ trước đến giờ chúng ta chưa từng cùng đi giết người, hơn nữa lần này còn là ám sát.
Dạ Côn cười nhẹ một tiếng, cũng có chút đắng chát, bất quá bị ánh trăng che giấu.
- Đại ca, vừa rồi gia gia nhắc chúng ta điệu thấp làm việc sao?
- Ý của gia gia là, để chưởng viện phát bệnh mà chết, không phải chết vì tổn thương.
- Như thế à...
Dạ Tần hiểu rõ, như thế liền có thể nói, chưởng viện là bệnh chết, không phải bị đâm giết, cái cớ này thật tốt.
- Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị y phục dạ hành trước.
- Ừm.
Hai người cũng không trở về nhà, nếu như về nhà, cha cùng mẫu thân nhất định sẽ nói chút gì đó, còn không bằng làm xong lại về.
Trộm hai bộ y phục dạ hành, hai huynh đệ mặc vào ngay trên nóc nhà, rất nhanh đã đi tới tường rào bên ngoài Thiên La Viện.
- Đại ca, khi nào hành động?
Dạ Côn nhìn ánh trăng một chút, nhẹ nói ra:
- Chờ một chút đi, lần này không thể để cho bất kỳ ai phát hiện ra chúng ta.
- Ừm.
- Đệ đệ, mang mũ trùm đầu vào.
Dạ Côn nhắc nhở một tiếng.
Chỉ thấy Dạ Côn mang theo khăn trùm đầu màu đen, dù sao cái đầu trọc cũng quá rõ ràng.
Mà Dạ Tần không có mang khăn trùm đầu, tóc xanh đều lộ ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận