Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 511: Thiên Cương Cảnh

Dạ Côn trực tiếp vứt Lãnh Lãnh ra ngoài, sau đó nhìn thấy Lãnh Lãnh từ trên không trung rớt xuống.
Phảng phất sau khi Lãnh Lãnh nghe thấy tên của mình, liền lựa chọn tử vong.
Thế nhưng Lãnh Lãnh rơi xuống đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Dạ Côn.
Chuyện này khiến Dạ Côn hơi sững sờ, vừa rồi không phải Lãnh Lãnh đã rơi xuống sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện?
Chẳng lẽ năng lực của nó là thuấn di?
Trong lúc Dạ Côn nghi ngờ, trên thảm bay thế mà xuất hiện thêm một người!
Là đệ đệ!!!
Chuyện này khiến đầu óc Dạ Côn có hơi mơ hồ, đệ đệ???
Nhưng mà thân ảnh đệ đệ dần dần mờ nhạt.
- Ly Nhi???
Rất nhanh liền ngưng tụ ra một đạo thân ảnh.
- Mộ nhi???
Rất nhanh, thân ảnh của hai người biến mất.
Chỉ còn lại Lãnh Lãnh ở trên thảm bay.
Dạ Côn nháy nháy mắt, Lãnh Lãnh thế mà có thể gây ảo giác?
Không đúng!
Đây là kiếm giả!
Dạ Côn nắm chặt lãnh lãnh.
Không phải chứ, vừa rồi đã rớt xuống.
Đậu xanh, không phải mình bị Lãnh Lãnh thôi miên đấy chứ? Hiện tại vẫn còn chưa tỉnh lại?
Đột nhiên, thế giới trước mắt Dạ Côn điên đảo, Lãnh Lãnh đang lơ lửng ở trước mặt hắn, giống như đang khoe khoang vơi Dạ Côn.
Dạ Côn duỗi ra ngón tay cái, biểu thị, ngươi ngưu bức.
Thế mà ngay từ đầu đã thôi miên ta, cũng không biết lúc nào bị thôi miên.
Một phát bắt lấy Lãnh Lãnh, Dạ Côn thở dài một hơi, ba thanh kiếm này xem như hiếm hoi.
Nhất là Lãnh Lãnh, nó chính là hiếm hoi bên trong hiếm hoi, hiện tại còn chưa mở nhất đoạn đã có thể thôi miên được mình.
Thậm chí còn không biết bị nó thôi miên lúc nào, loại thực lực này cũng quá nghịch thiên đi.
Nếu như khai mở nhị đoạn, sẽ được tăng cường thế nào?
Vậy nếu như là tam đoạn thì sao? Có phải có thể thôi miên tất cả mọi người hay không? Vậy cũng quá biến thái đi.
Sau này thế nào Dạ Côn không biết, hiện tại phải luyện chúng nó đến đoạn thứ nhất mới được.
Côn ca cuối cùng cũng có mục tiêu nỗ lực, luôn không có mục tiêu để nỗ lực, loại tâm tình này tuyệt vọng tới cỡ nào.
Lúc này Dạ Côn đã bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu, cũng không biết mẫu thân cùng Lưu Nhi đều đã tỉnh.
Nhìn Dạ Côn chuyên chú như vậy, hai người cũng không có đi quấy rầy, ngay cả Phệ Nguyên Thú cũng không đến làm phiền Côn ca.
Dù sao lúc Côn ca nghiêm túc rất là suất khí, nếu có tóc thì càng tốt hơn.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua.
Dạ Côn không hiểu liền đi hỏi mẫu thân, có lão sư thông thái như Đông Môn Mộng, Dạ Côn lĩnh ngộ vô cùng nhanh.
Từ trong miệng mẫu thân biết được.
Bên trong kiếm có Kiếm Linh, mà Kiếm Linh cần mình tới thai nghén, nhìn từ góc độ khác, chính là cần đạo lực của mình.
Chỉ cần liên tục không ngừng đưa đạo lực vào, như vậy kiếm sẽ dần trưởng thành, từ đó mạnh lên.
Phát động nhị đoạn cần thực lực Kiếm Hoàng.
Như thế nói đến, đoạn thứ nhất đến đoạn thứ hai cho dù rót đầy đạo lực, cũng không thăng đến nhị đoạn, nhất định phải dùng đạo lực Kiếm Hoàng tới làm kíp nổ, lúc này mới có thể đạt đến đoạn thứ hai.
Nhưng đoạn thứ ba lại cần điều kiện gì?
Dạ Côn cảm thấy không phải vấn đề thực lực, nếu như là vấn đề thực lực, như vậy Đông Tứ cùng Đát Từ đã sớm đạt đến tam đoạn.
Nhưng rõ ràng thực lực ông ngoại yếu hơn Đông Tứ cùng Đát Từ, thế nhưng ông ngoại vẫn lĩnh ngộ được tam đoạn.
Mà Dạ Côn nghe mẫu thân nói.
Đoạn thứ ba không có biện pháp nào khác, phải dựa vào lĩnh ngộ của mình đi đến tâm ý liên thông, nhân kiếm hợp nhất, từ đó đạt đến đoạn thứ ba.
Dạ Côn tổng kết câu nói này lại, chính là ngươi phải xem kiếm như huynh đệ, như thế kiếm mới coi ngươi là thân nhân.
Đã có đoạn thứ ba, Dạ Côn liền hỏi mẫu thân, vậy có đoạn thứ tư hay không?
Lúc ấy Đông Môn Mộng liền lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ ngốc, làm sao lại có đoạn thứ tư được.
Dạ Côn biểu thị, có lẽ có đoạn thứ tư thì sao? Loại chuyện này đâu ai nói chính xác được.
Đông Môn Mộng chỉ cười cười, đoạn thứ ba đã biến thái như vậy, nếu quả thật có đoạn thứ tư, vậy người kia nhất định có thể xưng bá Huyền Nguyệt đại lục.
Sau đó, Dạ Côn không quan tâm chuyện khác, một lòng vận chuyển đạo lực vào kiếm, cung cấp dưỡng chất cho Kiếm Linh.
Bất quá Dạ Côn kém chút khiến Kiếm Linh no chết.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều dùng loại phương thức này nuôi nấng.
Dạ Côn tựa hồ cũng biết, Kiếm Linh tựa như tiểu hài tử, không phải đẩy đạo lực vào là được, chúng nó không thể hấp thu toàn bộ ngay được, mà cần phải có thời gian.
Chuyện này khiến Dạ Côn rất bất đắc dĩ, vốn còn tưởng rằng chỉ cần một ngày mình liền có thể tăng ba thanh kiếm lên tới nhị đoạn.
Xem ra lão thiên không cho mình cơ hội này.
Vì để tránh cho Kiếm Linh bị no bạo, một ngày Dạ Côn chỉ cho ăn một chút đạo lực mà thôi.
Giống như lấy một giọt nước trong biển rộng vậy, cũng không biến phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể tăng đến nhị đoạn.
Dạ Côn đụng phải vấn đề này, Diệp Hoa cũng đụng phải.
Diệp Hoa cũng nghĩ giống như Dạ Côn, tưởng rằng trực tiếp vận chuyển lực lượng cường đại cho Kiếm Linh, Kiếm Linh liền sẽ trưởng thành ngay.
Kém chút làm Kiếm Linh sặc chết.
Cũng may trong đoàn đội xa hoa của bọn họ không có Kiếm Linh nào bị sặc chết, bằng không thì sẽ thua lỗ lớn.
Gần hai tháng rất nhanh đã trôi qua.
Dạ Côn trong hai tháng này, trên cơ bản mỗi ngày đều cùng Không Không, Thuẫn Thuẫn, Lãnh Lãnh bồi dưỡng tình cảm, lúc đi ngủ cũng ôm kiếm ngủ.
Khiến Lưu Nhi phơi ở bên cạnh, làm Lưu Nhi buồn đến chết.
Lúc trước chỉ ước gì phu quân đừng tiếp tục "làm" mình, hiện tại tốt... thật không làm, trong lòng lại...
Thật thống khổ.
- Mẫu thân, hiện tại chúng ta đã đến Thiên Cương Cảnh chưa?
Lúc này Dạ Côn đã thu kiếm vào, vừa mới cho uống "Sữa", chúng nó đều đang ngủ.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Ừm, đã tiến vào trong Thiên Cương Cảnh.
- Mẫu thân, Thiên Cương có gì đặc biệt không? Giống như Thiên Trạch, có rất nhiều phi thú.
Dạ Côn tò mò hỏi, tựa hồ mỗi địa vực đều sẽ có đặc sắc riêng, Thiên Trạch phi thú nhiều, nữ nhiều nam thiếu, nhất là nữ, rất là hung hăng càn quấy.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói:
- Thời tiết Thiên Cương rất tốt, một năm như xuân, người Thiên Cương cũng rất cần cù, vô cùng giản dị thiện lương, ở bên trong Thiên Cương Cảnh, trên cơ bản không có bất kỳ chiến sự gì, giữa các khu vực đều qua lại mật thiết với nhau, thậm chí còn liên hợp lại tổ chức ái hữu hội, đều là tiếng cười cười nói nói.
- Nếu như nói Thiên Cương có đặc sắc gì, vậy chính là thiện lương cùng thành thật, lừa đảo ở Thiên Cương không sống nổi.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói.
Dạ Côn nghe xong cười nói:
- Thiên Cương quả là nơi tất cả mọi người hướng tới, không có dối trá cùng lừa gạt.
- Đúng vậy, Thiên Cương cũng là nhân gian tiên cảnh nổi danh nhất Huyền Nguyệt đại lục.
- Mẫu thân, thế nhưng Thiên Cương Thánh Thiên gia, con cảm thấy không có thiện lương như vậy.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, mọi người đều thiện lương, thế nhưng lão đại của bọn họ lại không thiện lương.
Đông Môn Mộng cười khẽ một tiếng:
- Cho nên, đây chính là giả nhân giả nghĩa.
- Mẫu thân, người nói quá chính xác.
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, câu nói này của mẫu thân tựa như một thanh kiếm, cắm vào trong trái tim Thánh Thiên gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận