Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 985: Dị Tộc Có Hơi Phiền Toái

- Mời về.
Mạnh Dương lạnh giọng nói ra, tên Dạ Côn này quá không biết xấu hổ.
Dạ Côn mang theo ý cười chắp tay:
- Ta liền không bồi Điện Chủ hàn huyên.
Mạnh Dương híp mắt nhìn Dạ Côn rời đi, khẽ thở dài một cái liền tiến vào trong thư phòng, muốn chứng thực lời nói của Dạ Côn.
Nếu như dám lừa gạt mình, Thánh Điện chắc chắn sẽ không tuỳ tiện bỏ qua.
Dạ Côn sao có thể lừa gạt, hiện tại làm như vậy, cũng xem như biến tướng đứng cùng một bên với Thánh Điện.
Vì tóc của mình, không. . . vì diệt đi Quỷ Súc Thiên Tôn, làm một chút chuyện không muốn làm, cũng có thể.
Trở lại phủ đệ, Dạ Côn phát hiện bầu không khí có điểm gì là lạ, trong không khí mang theo hàn khí nhàn nhạt.
- Lão gia. . . lão gia ngươi cuối cùng trở về. . . . ngươi mua thứ gì về thế.
Tiểu Ngân nhìn thấy lão gia xuất hiện, một đường bối rối chạy tới, nắm lấy tay áo Dạ Côn, đã sắp sợ tè ra quần.
Dạ Côn cười một cái nói:
- Cũng không có gì, chỉ là dị tộc mà thôi.
Tiểu Ngân dùng tay vỗ trán mình, khó có thể tin nói ra:
- Lão gia, là sơn trân hải vị ăn không ngon, hay là chán ghét sinh hoạt nghèo khó, thế mà lại dùng tiền mua dị tộc.
- Ách. . . người khác tặng.
- Lão gia, bản sự nói láo của ngươi càng ngày càng kém.
Tiểu Ngân hất cằm lên, một bộ chỉ có ta lừa ngươi, không có đạo lý ngươi lừa ta.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu Tiểu Ngân:
- Ngươi suy nghĩ một chút, nếu như chúng ta mở tiệm trưng bày dị tộc, một người thu một kim tệ, có phải sẽ phát tài hay không, ngươi nghĩ kỹ lại xem.
Nghe lão gia nói như thế, Tiểu Ngân thầm nghĩ một thoáng, hình như thật có khả năng, y xòe ngón tay ra đếm, bộ dáng rất buồn cười.
- Lão gia, chúng ta thật sẽ phát tài a.
Tiểu Ngân bỗng nhiên kinh hô một tiếng, tròng mắt đều trừng to lên.
- Đúng thế, đi theo lão gia ăn ngon uống sướng.
- Lão gia, ngươi rốt cuộc giữ lời hứa một lần, ta rất vui mừng.
Tiểu Ngân chăm chú nhìn Dạ Côn, lập tức đưa bàn tay khoác lên trên vai Dạ Côn, ra dáng ông cụ non nói ra.
Dạ Côn: ......
Không biết còn tưởng rằng ngươi là lão gia đây.
Mang theo Tiểu Ngân đi vào đại sảnh, chỉ thấy dị tộc đã được bày ở trong sảnh, những người khác ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm, tự hỏi nên xử lý dị tộc này như thế nào.
- Nhìn ra cái gì chưa?
Dạ Côn đứng ở bên cạnh băng quan, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, càng cẩn thận.
Dị tộc thật xấu, trên da còn có điểm lấm tấm, thật khiến người ta run rẩy không thôi.
- Ta đi nấu cơm.
Uyển Nhiên đứng dậy ôn nhu nói.
- Con tin, ta đi chung với ngươi.
Tiểu Ngân lập tức đi theo sau lưng Uyển Nhiên, hấp tấp.
Dạ Côn nhìn hai người rời đi, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Ngân rất thích theo sau lưng Uyển Nhiên sao?
Dạ Tần nhẹ gật đầu cười nói:
- Ừm, có thể là thích cơm Uyển Nhiên nấu đi.
- Các ngươi cảm thấy dị tộc này có bí mật gì.
Nhìn dị tộc ở trong tượng băng, Dạ Côn tò mò hỏi.
Thực Cốt nghiêm túc nói ra:
- Mặc kệ có bí mật gì, tượng băng này không mở thì tốt hơn.
- Không mở ra làm sao biết bí mật?
Cách nhìn của Đấu Phù Thế không giống với Thực Cốt, không thăm dò, sao có thể phát triển.
Dạ Côn nhìn về phía đệ đệ, Dạ Tần biểu thị đại ca quyết định như thế nào cũng được.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Ta cảm thấy nên mở ra nìn xem, dù sao chúng ta cũng không biết bí mật của dị tộc, không biết tình hình bên kia tường băng, câu trả lời đều nằm ở trên người dị tộc.
Đấu Phù Thế nghe xong, mang theo ánh mắt thắng lợi nhìn về phía Thực Cốt.
Thực Cốt lập tức khuyên:
- Dạ Côn, dị tộc là chủng tộc chúng ta không hiểu rõ, một mực bị băng phong nhiều năm như vậy, không phải là không lý do, ngươi cảm thấy Tả Thiên Chúng sẽ ngốc đến không giải phong sao. . .
Lời Thực Cốt vẫn có mấy phần tác dụng, Dạ Côn hơi trầm tư một chút nói ra:
- Thực Cốt, ta biết ngươi lo lắng, sợ dị tộc dẫn tới họa loạn càng lớn, nhưng ta chỉ cần đưa y mang về, để hai vị cha vợ xuất mã, vậy liền bình an vô sự.
- Dạ Côn, nghĩ lại đi. . . Côn Miểu trời đông giá rét, Đông U nóng bức. . . trên đường có lẽ băng sẽ tan, đến lúc đó phát sinh chuyện gì, không có ai biết được.
Đấu Phù Thế nhẫn nhịn nghẹn nói ra:
- Nhìn tượng băng này một chút, khí hậu nóng bức há có thể hòa tan.
- Đấu Phù Thế, ngươi căn bản không biết gì cả, Côn Miểu có khí hậu đặc biệt, ra Côn Miểu, ngươi có thể phụ trách sao?!
Thực Cốt kích động rống lên với Đấu Phù Thế.
Đấu Phù Thế bị Thực Cốt quát như thế, cũng tức giận, lập tức đứng lên lạnh giọng nói ra:
- Ta không biết gì cả? Ta đi qua không biết bao nhiêu vị diện, tượng băng này vạn năm không thay đổi, chỉ vì là khí hậu à? Ta thấy ngươi là không muốn để đồ vật Côn Miểu chảy ra ngoài đi?
- Nói hươu nói vượn, Thực Cốt ta là loại người này sao? Dạ Côn ngươi tới phân xử, người này không thể nói lý.
Thực Cốt lôi kéo Dạ Côn tới phân xử, Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ.
- Được rồi, không cần tranh chấp, mục đích mua xuống dị tộc chính là vì tình huống bên kia tường băng, vì an toàn, ta sẽ nhờ hai vị cha vợ nhìn xem, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, về phần băng có tan hay không, vấn đề này quả thật có hơi khó giải quyết, từ Côn Miểu đến Thái Kinh cũng phải mất mấy tháng.
Dạ Côn sờ lên cằm, nhìn về phía Đấu Phù Thế, ánh mắt sáng lên nói ra:
- Không phải các ngươi có loại vòng tròn truyền tống sao? Trực tiếp dùng vòng tròn kia đi.
Khóe miệng Đấu Phù Thế giật một cái, ấp úng nói ra:
- Loại bí pháp cao thâm kia, ta còn kém một chút, chỉ có thể truyền tống cự ly ngắn.
Dạ Côn còn tưởng rằng Đấu Phù Thế cũng biết, nào ngờ không phải, xem ra chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi thảm bay trở về.
- Thực Cốt, chuyện này cứ quyết định như vậy, không cần nhiều lời. . . ta cũng biết ngươi lo lắng, nhưng ta sẽ chú ý.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Thực Cốt, dù sao cũng là người thủ hộ Côn Miểu, đương nhiên sẽ để ý, Dạ Côn có thể hiểu được.
Thực Cốt thấy Dạ Côn quyết định như vậy, thở dài một hơi:
- Đã ngươi quyết định như vậy, ta sẽ không nói thêm gì nữa.
Nói xong Thực Cốt cơm cũng không ăn, trực tiếp rời khỏi đại sảnh, xem ra vẫn còn tức giận.
Đấu Phù Thế từ tốn nói:
- Cái tên này quá nhát gan, một cái tượng băng mà thôi, cũng không biết sợ cái gì?
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Dù sao cũng là người thủ hộ Côn Miểu, đương nhiên mẫn cảm với mấy chuyện này.
- Đúng vậy, đừng đặt dị tộc ở trong đại sảnh, sẽ khiến người ta sợ hãi.
Dạ Côn không khỏi run một cái, không nhìn nổi.
Đấu Phù Thế muốn để băng quan vào trong nhẫn trữ vật của mình, thế nhưng dị tộc dù sao vẫn còn sống, nếu như bỏ vào chết mất, vậy liền công dã tràng, chỉ có thể khiên lên vai đặt ở trong phòng mình.
Trong hành lang cũng chỉ còn lại hai huynh đệ.
- Đại ca, chuyện Thánh Điện như thế nào rồi?
Dạ Tần lo lắng hỏi, đây là cơ hội duy nhất giúp đại ca mọc tóc, cho dù chán ghét cũng phải uống một bát a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận