Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 420: Toàn Quân Bị Diệt

Nhưng như thế lại có ích gì, đỡ được khảm đao, lại không đỡ được Thiên Lôi.
Oanh!
Âm thanh kinh thiên nổ vang, người trẻ tuổi kia ngay cả cặn cũng không lưu lại, biến mất trong làn khói.
Đối mặt với tử vong, đám binh sĩ không chính quy này đều sẽ vô thức vận dụng đạo lức đến phòng vệ, dù sao thổ dân thiên sinh thần lực, một búa bổ xuống, đều có thể bị bổ thành bánh thịt.
Rầm rầm rầm!!!
Chỉ thấy Thiên Lôi không ngừng hạ xuống chiến trường, cũng nghiệm chứng câu nói kia, trên chiến trường không thể vận dụng đạo lực.
Ngũ Nhạc bên kia liền chiếm tiện nghi rất lớn, bởi vì phương thức công kích của bọn họ căn bản không cần dùng tới đạo lực.
Tuyệt Thiên cùng Liệt Cốt dĩ nhiên nhìn thấy Thiên Lôi, rõ ràng dừng một chút... thiên lôi này, hình như còn khủng bố hơn những gì mình nghĩ.
Hẳn có thể kháng mấy lần đi.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hai người cũng không tính đi kháng, có bệnh mới muốn đối kháng với Thiên Lôi.
Gào!
Chỉ nghe Hỏa Vân Phần Thiên trong tay Dạ Côn bộc phát ra long ngâm mạnh mẽ, lập tức tăng khí thế trên chiến trường lên.
Nhưng vậy thì thế nào, Dạ Côn cũng không dám trực tiếp vung kiếm, nếu vung ra ngoài, vậy liền không phân địch ta.
Ngũ Nhạc thật quá xảo quyệt, thế mà trộn lẫn vào trong trận doanh.
Dạ Côn chỉ có thể bổ từng cái, trầm giọng nói ra:
- Đệ đệ, theo sát ta!
- Ừm!
Dạ Tần cũng bị hình ảnh trước mắt khiếp sợ, đây là chiến trường sao? Huyết tinh hơn những gì y nghĩ quá nhiều.
Nhìn đám thổ dân kia một chút, sau khi giết người, thế mà còn ăn!!!
- Rút lui! Rút lui!
Tông Hoằng Nguyên đã ngã xuống trong vũng máu, Tông gia lão đại chết trong tay thi khôi như thế, không cam tâm a!!!
Bùi Thiên tức giận hô, hai tay cũng không có nhàn rỗi.
Dù sao thực lực đến mức như Bùi Thiên, cho dù không dùng đạo lực, lực lượng hai tay vẫn vô cùng sung túc.
Hiện trường thật quá hỗn loạn, căn bản không có cách truyền đạt mệnh lệnh.
Đông đông đông...
Trống trận bỗng nhiên vang lên, đây là tiếng trống lui quân.
Thế nhưng rút lui, rút đến nơi nào?
Nhất định là phải chạy đến Hạ Đô.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Ngũ Nhạc xuất hiện ở nơi này, xem ra Hạ Đô cũng đã xong đời rồi.
Hiện tại thật có thể rút lui sao? Xung quanh đều là thổ dân Ngũ Nhạc.
Mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong không khí, tiếng kêu thảm thiết đều truyền đến Hạ Đô.
Thiên Lôi cũng không ngừng hạ xuống.
Liệt Cốt mang theo Nguyên Chẩn cùng Phong Điền phá vây, bộ dáng Liệt Cốt chém giết dễ dàng, trên cơ bản đều là một quyền một mạng.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ôm đùi Liệt Cốt thật chặt, nếu như Liệt Cốt thúc không còn nữa, mình một hơi đều không chịu được, bị đám người Ngũ Nhạc chém thành cặn bã.
Mà Đông Tứ và Đát Từ bên kia cũng rất nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều tiến về phía Dạ Côn.
Dù sao Thần Kiếm của Dạ Côn rõ ràng như vậy.
Quân số Thái Kinh càng ngày càng ít, Dạ Côn liền bắt đầu quét ngang, cấp cho bộ lạc đả kích nặng nề nhất.
Nếu như đơn giản như vậy liền tốt...
Chỉ thấy Dạ Côn cầm Thần Kiếm trong tay bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức đặc thù.
Đây cũng là khí tức Thần Kiếm.
Bát Hoang nổi bồng bềnh giữa không trung, hai tay ôm ngực, cúi đầu yên lặng nhìn Dạ Côn.
Hỏa Vân Phần Thiên trong tay Dạ Côn phảng phất cảm nhận được uy hiếp, toát ra ánh lửa chói mắt.
- Dùng Thần Kiếm, không tốt đâu.
Bát Hoang từ tốn nói.
- Ngươi là ai?
Dạ Côn ngửa đầu trầm giọng hỏi.
- Không dùng Thần Kiếm, ta mặc kệ.
Ngữ khí Bát Hoang rất lạnh nhạt, phảng phất là chí tôn vô địch.
Dạ Côn lạnh giọng hỏi:
- Nếu như ta dùng Thần Kiếm, có phải ngươi liền muốn giết chết ta hay không, ta không dùng Thần Kiếm, để tùy tiện ta đánh?
- Không sai, chính là như vậy.
Bát Hoang nhận được mệnh lệnh chính là như vậy, chuyện này khiến Bát Hoang cảm thấy vô cùng nhàm chán, kỳ thật càng muốn cùng hắn thử qua hai chiêu.
Chỉ sợ ngươi không chịu nổi một chiêu của Côn ca liền nghỉ cơm.
- Côn ca!
Dạ Côn chợt nghe âm thanh quen thuộc, chỉ thấy hai tên tiểu tử Nguyên Chẩn cùng Phong Điền chạy tới, kém chút sợ quá phát khóc, Liệt Cốt hững hờ đi ở bên cạnh, thuận tay liền ép chết một cái thi khôi.
Một bên khác, mấy người Đông Tứ và Đát Từ cũng tìm tới Dạ Côn, nhìn thấy lão sư không có việc gì cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tuyệt Thiên cùng Phi Tuyết nhìn về phía Bát Hoang, rõ ràng cảm thấy khí tức Thần Kiếm.
Nam nhân gầy gò trước mặt lại có Thần Kiếm!
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên không thể không bắt đầu cẩn thận, dù sao Thần Kiếm có thể thương tổn được mình.
Lúc này viện quân Thái Kinh đã bắt đầu tan rã, chạy loạn khắp nơi, nào có bộ dáng binh sĩ chuyên nghiệp.
Nếu như Thánh Nhân nhìn thấy tình cảnh như vậy, đoán chừng cũng sẽ che mặt đi.
Bùi Thiên cùng Quan Thanh cũng chẳng mạnh đến đâu, kẻ địch tựa như hải dương không dứt.
Số lượng viện quân khoảng ba trăm vạn, nhưng trong tích tắc, ba trăm vạn này đã gần như chết sạch, hoàn toàn không phải đối thủ của Ngũ Nhạc.
Mà nhân số bộ lạc Ngũ Nhạc đạt đến năm trăm vạn, hoàn toàn có thể nghiền ép Thái Kinh.
Căn bản không có một người Thái Kinh nào chạy thoát.
Ngũ Nhạc chính là muốn giết sạch.
Mục tiêu tiếp theo chính là phi thuyền ở bên cạnh. Dùng phi thuyền rời khỏi chiến trường. Đây là phương thức nhanh chóng nhất, Bạch Hiểu đã an bài thỏa đáng mọi chuyện.
Lúc này toàn bộ viện quân, chỉ còn lại có vài người...
Chính là đám người Dạ Côn, cộng thêm Bùi Thiên cùng Quan Thanh.
Những người khác toàn bộ bỏ mình.
Thi lỗi cùng thổ dân đang "quét dọn" chiến trường, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.
Nhưng mà Dạ Côn cảm thấy, đây chính là một cơ hội tốt.
Hiện tại không có những người khác, mình chỉ cần vung Thần Kiếm lên, đảm thổ dân này liền sẽ chết một đám, vung thêm mấy lần liền có thể giết sạch.
Thế nhưng người ở trước mắt, y cũng có Thần Kiếm.
Dạ Côn còn chưa có thử qua đối bính cùng Thần Kiếm, không biết có thể chiếm thượng phong hay không.
- Phó viện.
Dạ Côn đột nhiên hô.
- Hửm?
Quan Thanh thở hổn hển đáp.
- Hiện tại hẳn không tính là chiến tranh đi.
Dạ Côn tò mò hỏi.
Quan Thanh hơi sững sờ, hình như Dạ Côn nói không sai.
Tình huống hiện tại, hình như cũng không phải chiến tranh rồi.
Đó không phải nói, có thể dùng đạo lực rồi?
Thế nhưng ai dám thử?
Dù sao Thiên Lôi đánh xuống, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Đột nhiên Phong Điền trầm giọng nói ra:
- Ta tới!
Nguyên Chẩn bên cạnh lập tức giữ chặt Phong Điền, dùng ánh mắt nói, đừng a, loại chuyện này không đùa giỡn được, sẽ chết người đấy.
Liền Côn ca cũng không dùng đạo lực.
- Ta phải giúp Côn ca!
Phong Điền trầm giọng nói ra, lập tức tản mát ra đạo lực tu vi Kiếm Sĩ.
So với những người ở đây, xác thực hơi yếu một chút, nhưng đúng là đạo lực.
Phong Điền gấp nhắm chặt hai mắt, một mặt tái nhợt, hai chân đều đang phát run, thầm nghĩ mình sính anh hùng gì chứ...
Nhưng mà mọi người ngẩng đầu nhìn về phía thương khung, vòng xoáy quỷ dị chưa từng xuất hiện.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên đều nhẹ nhàng thở ra, Huyền Nguyệt đại lục này thật có lắm quái sự, phải nhanh chóng báo tin cho lão tôn thượng mới được.
Nếu như đại quân tiến công, không có đạo lực, toàn bộ nhờ man lực... thật đúng là không nhất định có thể thắng.
Bùi Thiên cùng Quan Thanh liếc nhau một cái, hai người nhất thời bày ra hai tay. Hai tay lập tức bộp một tiếng chắp trước ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận