Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 755: Tùy Tiện Thả Là Không Tồn Tại

Dạ Côn nghe thấy đệ đệ nhắc nhở, nhưng lại không phát hiện được trong này có âm mưu gì.
Nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đi tới, chẳng lẽ bọn họ là giả?
Nhưng hai chữ Côn ca kia, vô cùng thuận miệng, không có bản lĩnh mấy chục năm, khẳng định hô không ra loại ý vị kia.
Cho nên Dạ Côn khẳng định, hai người này không phải giả.
- Đến chỗ Tần ca bên kia đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhẹ gật đầu, đi tới trước mặt Dạ Tần hô:
- Tần ca, để ngươi thất vọng.
- Sao các ngươi lại bị bắt?
Dạ Tần nghi hoặc hỏi.
Không đợi Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đáp lời, Chu Hoài Nhân liền thay bọn hắn giải thích:
- Chỉ cần Thiên Cung muốn làm, khẳng định luôn có biện pháp.
Nguyên Chẩn thấp giọng nói ra:
- Tần ca, chúng ta trên đường về liền bị bắt lại.
Dạ Côn nghe thấy, trong lòng cũng nghi hoặc, xem ra trong này còn có người của Thiên Cung, có mặt ở khắp mọi nơi.
- Người, ta đã thả, có phải ngươi cũng nên thả người rồi hay không?
Chu Hoài Nhân từ tốn nói.
Đột nhiên, Dạ Côn cảm giác tên nam nhân trước mắt này tâm cơ rất sâu.
Nếu như hiện tại mình không thả người, liền lập tức mang danh không có thành tín, mà y bày ra khí chất phi phàm, sau khi trang bức, còn có thể đón người về, một công đôi việc.
Thực lực nam nhân này rất cường hãn, ngay cả đầu óc cũng rất linh hoạt.
Dạ Côn giơ tay lên, Trương Thiên Thiên dẫn người tới.
Rất nhanh, Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang đã xuất hiện ở trên võ đài, Chu Tuấn rất thảm... ngồi ở trên xe lăn gỗ, cánh tay còn thiếu một cái, chân bị chặt đứt một bên.
Nếu như là người bình thường, chỉ sợ đời này sẽ mãi như thế, nhưng ở trong Thiên Cung, có rất nhiều loại biện pháp chữa trị.
Chu Tuấn tựa hồ không dám tiếp xúc với ánh mắt của Chu Hoài Nhân, hơi cúi đầu, mà Chu Hoài Nhân nhìn Chu Tuấn từ tốn nói:
- Mặt mũi Chu gia đều bị ngươi làm mất hết.
Chu Hoài Nhân vừa dứt lời, sắc mặt Chu Tuấn càng kém, vốn là muốn biểu hiện một phen, để các đại gia tộc Thiên Cung thấy thực lực của mình, hiện tại tốt, bị người đánh tàn phế, vị trí gia chủ khẳng định không có phần của mình.
Nếu không phải tên Dạ Côn này! Kế hoạch của sao lại loạn!
Sau này nhất định phải tìm cơ hội giết hắn!
Mộ Dung Khang xem như nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng được cứu, mấy ngày nay, một ngày bằng một năm, sau này nhất quyết không ra... ở trong Thiên Cung thật tốt, cần gì phải ra ngoài tìm đường chết.
Trong lúc Mộ Dung Khang muốn thôi động Chu Tuấn, Dạ Côn nhẹ khoác lên bờ vai của Mộ Dung Khang, chuyện này khiến Mộ Dung Khang sầm mặt lại.
- Gia hỏa này sai người giết đại bá ta, giết bằng hữu ta, cứ thả y như vậy, luôn cảm thấy trong lòng không qua được.
Dạ Côn ngẩng đầu hơi nhìn chăm chú Chu Hoài Nhân.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói:
- Không phải ngươi đã trừng trị y sao?
- Đây chẳng qua là một chút tiền lãi.
- Vậy ngươi muốn giết y? Muốn giết ngươi đã sớm giết, cũng sẽ không đợi đến lúc này, hẳn là muốn vớt chút chỗ tốt đi.
Chu Hoài Nhân phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư Dạ Côn, thế mà mang theo một chút ý cười.
Dù sao cũng là thân lão đệ, Dạ Côn không hạ sát thủ được, thế nhưng...
Dạ Côn bỗng nhiên đập vào thành ghế xe lăn, đạo lực to lớn rót vào thân thể Chu Tuấn, đạo lực trong thân thể Chu Tuấn lập tức tan rã.
Thậm chí mắt trần có thể trông thấy đạo lực từ trong thân thể tràn ra.
Phốc!
Chu Tuấn chợt phun ra một ngụm máu tươi, có thể cảm giác chuyện vừa mới xảy ra, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Dạ Côn thế mà phế đi tu vi của mình!!!
Hắn lại dám phế đi tu vi của mình!!!
Cảm xúc chập chờn khiến Chu Tuấn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Mộ Dung Khang sợ hãi, thậm chí thân thể đều có chút run rẩy, đũng quần tựa hồ có chất lỏng xuất hiện...
Không có tu vi, ở Thiên Cung là một chuyện rất thảm, nhất là ở trong đại gia tộc, không có tu vi, vậy thì đồng nghĩa với việc mặc người chém giết.
Chu Tuấn đắc tội không ít người, bây giờ tu vi mất hết, chỉ sợ sẽ bị người trả thù.
Chu Hoài Nhân nhíu mày một cái, nhưng cũng không có ý xuất thủ.
Chuyện này khiến Dạ Côn rất nghi hoặc, đây là người một nhà sao? Rõ ràng không ra tay.
- Hài lòng chưa?
Chu Hoài Nhân từ tốn nói.
Dạ Côn buông lỏng Mộ Dung Khang ra, Khang ca nuốt một ngụm nước bọt, chật vật bước ra một bước, bước chân cũng từ chậm đến nhanh, cuối cùng là liều mạng chạy.
Song khi dừng lại, quán tính to lớn khiến Chu Tuấn ngồi trên xe lăn bay vọt ra ngoài.
Chu Hoài Nhân liếc mắt nhìn Mộ Dung Khang, cái nhìn này khiến cho Mộ Dung Khang tê cả da đầu, nhanh chóng đỡ Chu Tuấn lên xe lăn.
- Dạ Côn tiểu huynh đệ, đứng ở trên lập trường của ngươi, ngươi làm không sai, thế nhưng đứng ở trên lập trường của ta mặt, đây là đang đánh mặt ta, càng là đang đánh mặt Thiên Cung.
Nghe nói như thế, Dạ Côn đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Chẳng qua là câu nói kế tiếp lại khiến Dạ Côn bất ngờ:
- Cho nên ta rất chờ mong ngươi tới Thiên Cung, nếu như ngươi không đến, như vậy Thái Kinh liền sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ ngươi có thể thủ một phương, thế nhưng hiện tại Thái Kinh lớn như vậy, ngươi thủ một thành, những thành khác liền không để ý sao?
- Nói như thế, ta nhất định phải đi Thiên Cung?
- Trước đó ngươi có lựa chọn, thế nhưng ngươi phế đi tu vi của y, vậy liền không còn lựa chọn.
- Tốt, chờ sau khi ta xử lý xong, liền đến.
Dạ Côn từ tốn nói, giữ lại một cái mạng cho Chu Tuấn, chính là muốn đi Thiên Cung... bên kia mới là hang ổ địch nhân, giết mấy tên sâu kiến không có ích lợi gì.
- Lời của ngươi ta tin.
Chu Hoài Nhân lạnh nhạt nói, lập tức nhìn về phía lão giả trong tay Dạ Tần.
- Đại ca?
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Đệ đệ, thả đi.
Mặc dù Dạ Tần không nguyện ý, nhưng vẫn nghe đại ca, thả lão giả...
Mà Cát Phi thấy thân thể mình được thả, liền chậm rãi nhắm mắt lại... thân thể Cát Phi lập tức ngã xuống, lão giả tỉnh lại.
Chu Hoài Nhân hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Lễ vật này của ngươi, ta thu.
- Không tiễn.
Chu Hoài Nhân nhếch miệng hiện một tia đường cong, Thiên Cung lần nữa hạ một đạo ánh vàng, bao phủ mọi người ở bên trong.
Bóng người dần dần tan biến, thế nhưng trong nháy mắt tan biến, Chu Hoài Nhân búng tay một cái.
Ba!
Âm thanh không phải rất lớn, thế nhưng mang theo một loại đạo lực mạnh mẽ, những người dưới Kiếm Đế trong nháy mắt bị thanh trừ trí nhớ.
Lúc này Dạ Minh từ tốn nói:
- Người này... không chỉ không biết xấu hổ, mà còn rất biết trang bức! Có phong phạm lão tử năm đó, búng ngón tay.
- Côn Côn vẫn muốn đi.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng, cũng biết ý của Dạ Côn.
Dạ Minh ngẩn người:
- Mộng Mộng, dù sao cũng là cha mẹ ruột, cho dù Côn Côn chán ghét, cũng sẽ muốn đi nhìn bọn họ một chút xem rốt cuộc là ai.
- Hy vọng Côn Côn không có việc gì.
- Côn Côn làm sao có thể có việc gì được.
Đông Môn Mộng lo lắng nói ra:
- Vừa rồi nó phế đi tu vi của thân đệ đệ, nếu như Côn Côn biết rõ chân tướng...
- Đúng thế, dù sao cũng là thân đệ đệ.
Dạ Côn nhìn thương khung, xem ra Thiên Cung có kết giới, loại kết giới này chỉ có biện pháp đặc thù mới có thể đi vào, dùng sức mạnh là không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận