Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 608: Suy Đoán

- Cha không biết sao? Mẫu thân đã ngộ được tam đoạn.
Dạ Côn thì thào nói ra.
Dạ Minh cái cằm đều rớt xuống đất, thê tử thế mà đã ngộ được tam đoạn!!!
Mà Đông Môn Mộng hơi hơi hất cằm lên, không nói cho ngươi, đó là sợ đả kích ngươi... sau này ngươi ở trước mặt lão nương nhảy một thoáng thử xem, cẩn thận cái mông ngươi.
Dạ Minh vô lực ngồi trên ghế mặt, khó có thể tin:
- Nương tử đều đến tam đoạn... sau này bảo ta sống thế nào.
Dạ Minh huyễn tưởng ra cuộc sống sau này, phảng phất chìm trong tuyệt vọng.
Thấy cha như thế, Dạ Côn cùng Đông Môn Mộng đều cười ra tiếng.
Tuyệt Thiên đứng ở bên ngoài cũng nghe được tin tức, vô cùng khiếp sợ.
Đông Môn Mộng thế mà ngộ ra tam đoạn!
Chuyện này sao có thể, Đông Môn Mộng còn trẻ như thế, nàng làm sao làm được?
Thật muốn đi lĩnh giáo một thoáng.
Không biết Bạch Cốt lúc nào tới, hiện tại Thái Kinh quả thật giống như một vòng xoáy, bị cuốn vào liền không lên nổi.
Tuyệt Thiên dừng một chút, mình đang nghĩ gì thế, cái gì cuốn vào liền không lên được, sao phải lo lắng chuyện này...
Xem ra mình ở đây lâu, đã có chút bảo thủ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này lão tôn thượng cũng rất cẩn thận, chẳng lẽ là bởi vì lão đầu năm đó?
Lão đầu coi bói?
Màn đêm buông xuống, Dạ Côn liền theo phụ mẫu vào cung, hôm nay là buổi tối đầu tiên của đại bá, toàn bộ người Dạ gia đều phải có mặt, ngay cả gia gia cũng vậy.
Bởi vì đại bá không có con cái, làm tiểu bối, Dạ Tư Niên cùng Dạ Côn đốt giấy để tang, xem như tống chung cho đại bá.
Bên trong linh đường tràn ngập một cỗ thê lương, còn có Dạ gia phẫn nộ.
Ở bên trong Thái Kinh, chủ soái Dạ gia quân bị giết, chuyện này giống như một bàn tay hung hăn tát vào mặt Dạ gia, thậm chí là tát vào mặt toàn bộ Thái Kinh, tất cả mọi người đều muốn tóm lấy hung thủ.
Nhưng nếu như tên hung thủ này là người bên trong Dạ gia, như vậy sự tình liền nghiêm trọng hơn rất nhiều, hào quang của Dạ gia cũng xem như chấm dứt.
Phải biết Trưởng Tôn Ngự chính là xong đời như thế.
Lúc này bên trong linh đường, đều là người Dạ gia.
Ngay cả mẫu thân Dạ Tư Niên Dịch Y Vân đều tới, dĩ nhiên cũng không thiếu được Thánh Hậu Tố Vận.
- Có tin tức hung thủ hay không.
Dạ Tư Không ngồi trên chủ vị nhẹ giọng hỏi.
Dạ Dương đứng dậy cung kính nói ra:
- Cha, không tìm được hung thủ.
- Đã qua một ngày! Lại không tra được một chút tin tức nào của hung thủ!
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra, rõ ràng rất không hài lòng với đáp án này.
Dạ Dương hơi hơi cúi đầu không nói.
Dạ Minh đứng dậy nói ra:
- Cha, tên hung thủ này không phải người bình thường, thực lực nhất định là cao thủ cấp bậc Kiếm Tôn, cao thủ như vậy muốn chạy, căn bản không ngăn được.
- Lão tam, con có biện pháp nào không?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.
- Tạm thời không có.
Dạ Tư Không thở dài:
- Có ai có biện pháp?
Dạ Tư Niên biết hiện tại là cơ hội tốt, nếu như có biện pháp bắt lấy hung thủ, như vậy chính là đại công.
Thế nhưng hiện tại mẫu thân đều không nói chuyện, mình vẫn đừng thò đầu ra, nếu như làm không tốt, đây chính là một chuyện xấu.
- Cao thủ cấp bậc Kiếm Tôn không phải người ngu, muốn bắt lấy người như thế vô cùng khó khăn, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Thế nhưng câu nói này, Dạ Tư Không cũng không thèm nể mặt:
- Nếu nói như vậy, có phải không có ý định truy cứu hay không? Dạ Trùng cứ chết vô ích như vậy?!
Dạ Minh kéo thê tử bên cạnh, biết khó ngươi còn đứng ra nói chuyện.
- Đại ca dĩ nhiên không thể chết vô ích.
Đông Môn Mộng tiếp tục nói, cũng không để ý tới Dạ Minh.
Dạ Minh nghe thê tử nói như thế, chẳng lẽ thê tử có biện pháp nào?
- Cho nên nói?
Dạ Tư Không thấp giọng hỏi thăm.
Đông Môn Mộng nhẹ nhàng trả lời:
- Người này có thể đả thương chưởng viện, có thể giết đại ca, khẳng định sẽ còn tiếp tục giết người, chỉ cần chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, nhất định có thể dẫn dụ người này ra.
- Như vậy tiếp theo y sẽ giết ai?
Dạ Tư Không truy vấn.
Đông Môn Mộng dừng một chút, bất đắc dĩ nói ra:
- Không biết.
Dạ Tư Không nghe xong không nói.
- Ta thật ra cảm thấy, hiện tại khả năng lớn nhất chính là Thiên Trạch Linh Đô sứ thần.
Dạ Dương bỗng nhiên đưa ra quan điểm của mình.
- Thiên Trạch Linh Đô sứ thần...
Dạ Tư Không lẩm bẩm một tiếng.
- Đúng vậy, sứ thần Cổ U đã gây ra hai nước đại chiến, nếu như Thiên Trạch Linh Đô sứ thần cũng chết tại Thái Kinh, như vậy Thái Kinh liền phải đối mặt với thế lực hai nước, phòng thủ vô vọng.
Dạ Dương trầm giọng nói ra.
Dạ Tư Không yên lặng nhẹ gật đầu:
- Quả thật có khả năng.
Dạ Tư Niên vội vàng nói:
- Vậy chúng ta hẳn nên tăng cường lực lượng phòng vệ Thiên Trạch Linh Đô sứ thần, như thế mới có thể bảo đảm an toàn.
Tố Vận ngồi ở bên cạnh Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Đối phương là cao thủ cấp bậc Kiếm Tôn, lực lượng bình thường vô dụng với loại cao thủ này.
- Đó cũng là một loại thái độ của Thái Kinh chúng ta.
Dịch Y Vân bỗng nhiên nói ra.
Tố Vận nhìn về phía Dịch Y Vân, mà Dịch Y Vân cũng không cam chịu yếu thế nhìn về phía Tố Vận.
Kỳ thật Dạ Minh cũng rất bội phục nữ nhân Dịch Y Vân này, nếu như năm đó không phải Dịch Y Vân, Dạ Chiếu cũng không thể đến An Khang châu làm gia chủ, hẳn là Dạ Dương đi mới phải.
Mà bây giờ... càng dẫn nhi tử tới vị trí Thái Tử, nữ nhân lợi hại như vậy rất hiếm có.
Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Thái độ Thái Kinh chúng ta quả thật phải có, trước tiên tăng lực lượng phòng vệ lên gấp đôi.
- Vâng.
Dạ Dương chắp tay hô.
Dạ Tư Không đột nhiên nhìn về phía Dạ Côn bên cạnh, buổi tối hôm nay một câu đều không nói.
- Dạ Côn.
Dạ Tư Không lên tiếng kêu.
Dạ Côn tựa hồ đang nghĩ chuyện của mình, cũng không có đáp lời.
- Dạ Côn?
Dạ Tư Không lần nữa kêu.
Dạ Côn ngẩng đầu nhìn một thoáng, lập tức đứng dậy chắp tay:
- Gia gia có chuyện gì?
- Con thấy tên hung thủ này thế nào?
Dạ Tư Không hỏi.
Vừa rồi Dạ Côn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cho nên vẫn đang suy nghĩ.
- Bắt đầu từ lúc Thương Minh xảy ra chuyện, nguyên nhân mọi chuyện là gì?
Dạ Côn đột nhiên hướng phía mọi người hỏi.
Dạ Tư Niên âm u nói ra:
- Đương nhiên là muốn phá hư căn cơ Thái Kinh.
- Tại sao phải phá hư?
Dạ Côn hỏi ngược lại.
Mọi người hơi nhíu mày, Dạ Tư Niên suy tư một chút:
- Thái Kinh đổi hướng không lâu, khẳng định có người nhớ thương.
- Cho nên chỉ dựa vào một người liền muốn hạ bệ Dạ gia chúng ta? Sau đó ngồi lên vị trí Thánh Nhân, có khả năng sao?
Lời Dạ Côn nói khiến mọi người lâm vào trầm tư.
Một người quả thật cảm thấy không có khả năng, chớ nói chi là làm Thánh Nhân, nơi đây cũng không phải là loại địa phương ngươi giết Thánh Nhân, ngươi liền có thể làm Thánh Nhân.
Đầu tiên là phải được dân chúng tán thành.
Dịch Y Vân đột nhiên trầm giọng nói ra:
- Nhưng nếu như người này... có lý do làm như vậy thì sao?!
Dạ Côn nhìn Dịch Y Vân, trong lòng cũng có điểm bội phục, mình mói nói một chút như thế, nàng thế mà đã nói ra điểm tiếp theo.
Tố Vận nghe xong từ tốn nói:
- Nếu có lý do làm như thế, như vậy cũng chỉ có một người.
- Nguyên Tôn Kiếm Đế!
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, tất cả mọi người đều là người thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận