Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 414: Làm Sao Phân Phối

- Thôi đi, ngươi đừng có tự luyến, nếu ngươi chết thảm sa trường, ta cam đoan người ta sẽ không chảy một giọt nước mắt.
Nguyên Chẩn đả kích không có chút lưu tình nào.
Phong Điền phảng phất bị trọng thương, thở dài, đừng đề cập bi thống cỡ nào.
Nguyên Chẩn thấy dáng vẻ thụ thương của Phong Điền, vỗ vỗ bả vai Phong Điền an ủi:
- Đừng nhụt chí, ngẫm lại Tần ca, ngươi liền thư thản.
Phong Điền:......
Tần ca thật là khó a.
- Ê, người kia... người kia không phải Liệt Cốt thúc sao?
Trong lúc hai người đang trò chuyện, trong nháy mắt đã nhìn thấy Liệt Cốt bị trói gô.
- Các ngươi thả lão tử ra! Ta nói cho các ngươi biết, lão tử đã ngàn vạn tuổi!
Nghe thấy Liệt Cốt nói, người xung quanh nguyên bản mặt mày ủ rũ, trong nháy mắt nở nụ cười.
Nhưng mà binh sĩ xì xì khinh miệt:
- Bằng vào tiểu tử ngươi? Lông còn chưa mọc đủ đã vụng trộm đi theo.
- Cái gì? Ngươi dám nói lão tử chưa mọc lông? Đến, hai ta cởi quần so xem ai dài hơn.
Mọi người nghe xong lập tức phá lên cười, mẹ nó, quá biết đùa đi.
- Liệt Cốt thúc!
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn chạy đến.
Binh sĩ nghi ngờ hỏi:
- Hai người các ngươi biết y?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhẹ gật đầu:
- Ừm, y là thúc thúc của bọn ta.
- Có nghe thấy hay không, ta chẳng qua là có dáng vẻ non nớt mà thôi, kỳ thật ta là thúc thúc của bọn nó!
Liệt Cốt hừ lạnh một tiếng, nhân loại dốt nát, thế mà dám trói bản đại gia lại.
Binh sĩ nhìn hai người nghi ngờ hỏi:
- Thật?
- Đúng vậy.
Binh sĩ vẫn không thể nào tin được, nhưng cũng chỉ có thể thả Liệt Cốt, cảm thấy mục đích của Liệt Cốt là tốt, dù sao cũng muốn ra trận đánh Ngũ Nhạc bảo hộ quê nhà.
Thế nhưng Liệt Cốt mới không muốn bảo hộ quê nhà, y chỉ muốn giết người chơi đùa mà thôi.
Sau khi Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tìm được Liệt Cốt, phảng phất tìm thấy hy vọng, trong nháy mắt cảm giác an toàn xông lên đầu.
- Liệt Cốt thúc, ngồi bên này.
Liệt Cốt hừ lạnh một tiếng:
- Ta nói cho các ngươi biết, đám lính này đều không có mắt nhìn.
- Đúng đúng đúng, Liệt Cốt thúc nói rất đúng.
- Ây, Dạ Côn cùng Dạ Tần đâu?
Liệt Cốt nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện bóng dáng của Dạ Côn.
Nguyên Chẩn bất đắc dĩ nói ra:
- Chúng ta không được phân đến đội của Côn ca.
- Tuyệt Thiên cũng không thấy đâu.
Phong Điền bổ sung một câu.
- Vậy thì càng tốt, chúng ta có thể buông ra chơi.
Liệt Cốt cười hắc hắc nói.
- Chơi?
- Đó là đương nhiên, đi theo Liệt Cốt ta, vậy liền giống như đi chơi.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền liếc nhau một cái, sau này phải ôm đùi Liệt Cốt thúc thật chặt, bằng không thì mạng nhỏ sẽ không còn.
Mà ở trên một chiếc phi thuyền khác.
Đông Tứ, Đát Từ, Tuyệt Thiên, Phi Tuyết, bốn người toàn bộ đều tại.
Nhưng mà bốn người này ở cùng một chỗ, hoàn toàn không có lời nào để nói, đều là mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nhưng Phi Tuyết ca là một tên lừa đảo sáng sủa điển hình, không nói lời nào quả thật có chút khó chịu.
- Không bằng chúng ta tới tâm sự nhé?
Ba người không nói lời nào.
- Chúng ta tới trò chuyện chủ đề thú vị đi, ví dụ như thích khoản thời gian nào nhất.
Ba người không nói lời nào.
Phi Tuyết tự hỏi tự trả lời:
- Ta thích khoản thời gian đi ị nhất.
Ba người:......
Thật không muốn ngồi cùng với con hàng này, chủ đề đều bốc mùi.
- Nếu như lần này chúng ta chết thì biết làm sao bây giờ?
Phi Tuyết thì thào hỏi.
Ba người không nói lời nào.
- Ta còn có rất nhiều bảo tàng chưa khai phá, còn có thật nhiều ân oán chưa giải quyết, còn có rất nhiều cô nương chưa yêu, thật có chút không nỡ bỏ, tại sao ta lại phải đi quét rác, lúc ấy đầu óc ta nghĩ như thế nào, thật hối hận.
Ba người cuối cùng đồng thời mở mắt, nhìn về phía Phi Tuyết, phảng phất đang nói, ngươi thử nói thêm một câu xem!!!
Phi Tuyết dùng hai ngón vạch một cái trên môi, biểu thị im miệng.
Quá không thú vị, còn không bằng đi chung với Nguyên Chẩn Phong Điền, ít nhất còn có thể nói chuyện.
Ba tên khốn kiếp này, nếu bọn chúng có thể tìm được vợ, Phi Tuyết ta đớp phân tự sát.
Bảy ngày rất nhanh đã trôi qua.
Trong bảy ngày này, Ngũ Nhạc cũng không có động tĩnh, nhưng chính vì vậy mới khiến Dạ Trùng cảm thấy quỷ dị.
Ở trong phòng nghị sự cứ điểm, Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Lần sau Ngũ Nhạc nhất định sẽ tiến công quy mô, chúng ta phải ra sách lược vẹn toàn.
- Viện quân Thái Kinh đã sắp tới, không phải ngày mai thì là ngày mốt.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Dạ Trùng ngồi ở chủ vị, trầm giọng nói:
- Cho dù viện quân tới, chỉ sợ tác dụng không lớn, hiện tại chúng ta cần dầu hỏa, thật nhiều dầu hỏa! Cũng không biết Thánh Nhân đang nghĩ gì, Đại chiến sắp đến, dầu hỏa thế mà chậm chạp không đến.
- Đậu xanh, tướng quân! Nếu như lần này có thể còn sống sót, chúng ta phản!
Chỉ thấy một tên phó tướng bên cạnh vỗ bàn đứng dậy quát.
Dạ Trùng nhẹ nhắc nhở, liếc mắt trừng phó tướng, lời như thế đừng nói loạn, bằng không thì Dạ gia quân sẽ gặp nạn.
Đông Môn Mộng chọc chọc Dạ Minh, có bản lĩnh ngươi dẫn đầu phản.
Dạ Minh im lặng, ngươi muốn phản, cũng nên có lý do chứ, Thánh Nhân làm việc gọn gàng linh hoạt, nào có nhược điểm gì.
- Ta cảm thấy đại ca nói rất đúng, lần này Thánh Nhân là đang mượn đao giết người, Dạ gia quân chúng ta quá mạnh.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài, phó tướng ngồi ở bên cạnh nắm chặt nắm đấm, tức đến xanh mét cả mặt mày.
- Không sai! Thánh Nhân khiến tâm chúng tướng sĩ nguội lạnh!
- Đúng đó tướng quân! Chúng ta ở đây đau khổ bán mạng, Thánh Nhân lại nghĩ đến địa vị của mình, mà không để ý tới sinh tử của chúng ta! Bán mạng cho loại Thánh Nhân này, không đáng!
- Tướng quân, chúng ta phản được rồi, trực tiếp để Ngũ Nhạc tiến đến, chúng ta quần hùng tranh đấu, người nào đánh thắng, Thái Kinh sẽ là của người đó!
Ầm!
Dạ Trùng vỗ bàn mạnh một cái:
- Đủ rồi! Nói mấy lời ngu xuẩn gì thế, thả Ngũ Nhạc vào? Vợ con của các ngươi đâu? Vợ con Dạ gia quân đâu? Đều không cần sao?
Các vị phó tướng không nói, giận đến trên ngực chập trùng.
Lúc mọi người ở đây trầm muộn, tiếng chuông phía ngoài lại vang lên.
Đông đông đông!!!
Sắc mặt mọi người chìm xuống, lập tức chạy ra ngoài.
Hiện tại đã vào đêm, trước mắt một mảnh u ám, tầm nhìn cực thấp, chỉ có thể nhìn thấy bó đuốc trong quân doanh đối phương.
Thế nhưng Dạ Minh rõ ràng trông thấy có rất nhiều hắc ảnh đang điên cuồng vọt tới.
- Đáng chết! Lại là Khô Nhân! Truyền lệnh, chuẩn bị hỏa cầu! Quang tiễn!
Chỉ nghe "BIU~" một tiếng, một đầu trường tiễn nổ tung trên không trung, toát ra hào quang chói mắt...
Pháo hoa rất mỹ lệ, thế nhưng lại chiếu sáng một mảnh Khô Nhân đen xì ở phía dưới, da đầu tất cả mọi người đều tê dại.
- Trọng nỏ! Chuẩn bị! Dầu hỏa! Chuẩn bị!
Dạ Trùng cảm thấy lần này đối phương muốn toàn lực tiến công. Thế mà lựa chọn tiến công vào ban đêm.
- Tướng quân! Dầu hỏa đều dùng để tưới hỏa cầu cả rồi, dầu hỏa trên tường thành không đủ 100 thùng.
100 thùng dầu hỏa, có thể ngăn cản đám Khô Nhân không cần mạng này sao?
Dạ Trùng cảm thấy cơ hội xa vời, xem ra phải chuẩn bị tinh thần đánh giáp lá cà.
Lúc này Dạ Minh đột nhiên nhỏ giọng nói ra:
- Đại ca, có câu nói không biết có nên nói hay không.
- Lời gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận