Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 339: Hiểu Lầm, Thật Không Phải Ta

Dạ Côn lập tức gỡ xuống bỏ vào trong túi quần, thật xấu hổ muốn chết...
Dạ Trùng đã muốn nhắc nhở Dạ Côn, không nên đeo cái này, thứ này chỉ có nữ nhân mới có thể đeo.
Năm đó bá mẫu của ngươi chính là đưa cái này cho ta, thế nhưng ngươi đi quá gấp, đều quên nói cho ngươi biết.
- Nguyên lai là như thế, là do bổn quân chủ hiểu lầm, Dạ ngự sử bỏ qua cho.
Quân chủ cười khẽ một tiếng, còn đám cô nương bên cạnh tựa hồ một lần nữa tìm được hy vọng, đôi mắt phát sáng, Côn ca ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ thật tốt bản thân, dù sao bên ngoài có rất nhiều dụ hoặc.
Quân chủ phất tay, một hàng cung nữ từ ngoài đi vào, liên tục bưng thức ăn mỹ diệu đặt ở trên bàn.
Dạ Côn nhìn mấy món ăn trước mặt một chút, cảm thấy rốt cục bình thường, mấy món ăn đặc sản Ngũ Nhạc kia... thôi được rồi, mặc dù ăn ngon, thế nhưng hiện tại hồi tưởng một chút, toàn thân liền run lên.
Vũ cơ rất nhanh cũng đăng tràng, dáng múa duyên dáng khiến cho người ta như si như say, đồng thời cô nàng múa dẫn đầu còn hướng phía Dạ Côn phóng điện, khiến tiểu tâm can của Côn ca bịch bịch nhảy.
Tuyệt Thiên ẩn thân ở bên cạnh rất muốn gõ cái đầu trọc kia một hồi, ngươi ở chỗ này ăn sơn hào hải vị, có nghĩ tới người cùng thuyền ta hay không.
Dạ Côn dần dần buông lỏng, ăn mỹ thực, nhìn cô nương xinh đẹp khiêu vũ, đúng là rất dễ chịu.
- Dạ ngự sử, đây chính là vũ cơ nổi danh Thịnh Kinh, cảm thấy hứng thú không?
Quân chủ uống chút rượu, hướng phía Dạ Côn cười nói.
Dạ Côn xấu hổ, tên quân chủ này luôn lấy nữ nhân tới dụ hoặc mình, chẳng lẽ ngươi không biết, Côn ca ta không thích nữ nhân sao? Không... không thích nữ nhân bình thường sao.
- Quân chủ, ta là người đã có thê tử, chỉ sợ không có may mắn hưởng thụ lấy.
Dạ Côn chắp tay cười nói, cự tuyệt.
Thế nhưng trong lúc từ chối, rõ ràng cảm thấy vũ cơ thất lạc.
Chuyện này khiến Dạ Côn thở dài một hơi.
Thật muốn về sớm một chút, nơi này có quá nhiều dụ dỗ, nếu như một thoáng không có đứng vững, làm chuyện xấu...
- Vậy thì thật đáng tiếc, bất quá Thái Kinh cách nơi này trăm vạn dặm, chơi đùa một chút có làm sao, có đúng không Dạ ngự sử?
Dạ Côn rất buồn bực, vì sao tên quân chủ này lại cứ muốn ép mình chơi thế nhỉ.
- Làm sao vậy? Dạ ngự sử là đang xem thường nữ tử Ngũ Nhạc ta sao?
Ngữ khí quân chủ dần dần trầm xuống, rõ ràng muốn dùng chuyện này tới nổi bão.
Nhìn thấy quân chủ thay đổi sắc mặt, Dạ Côn lộ ra rất kinh ngạc:
- Quân chủ, dĩ nhiên không phải.
- Dạ ngự sử, ngươi năm lần bảy lượt cự tuyệt hảo ý của bổn quân chủ, đến cùng có ý gì? Là không vừa lòng với bổn quân chủ, hay là không vừa lòng với Ngũ Nhạc!
Quân chủ vừa dứt lời, Dạ Côn cảm giác ánh mắt tất cả mọi người nhìn mình đều không đúng.
Phảng phất muốn quần công.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Quân chủ hiểu lầm.
- Ồ?
- Kỳ thật...
Dạ Côn còn chưa nói hết lời, liền cảm giác một cỗ khí tức kinh khủng đột kích, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng...
Quân chủ liền bị đóng ở phía trên vương tọa.
Tất cả mọi người bối rối.
Dạ Côn đều choáng váng.
- Dạ Côn! Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!
Người áo đen hướng phía Dạ Côn hô to một tiếng, sau đó biến mất...
DEMACIA!!!
Đây là độc thoại trong lòng Dạ Côn lúc này.
Tuyệt Thiên đều bối rối một thoáng, người vừa rồi... ngay cả mình cũng không phát hiện ra được. Chuyện này sao có thể?!
Huyền Nguyệt đại lục thế mà còn có nhân vật như vậy?!
Nhìn quân chủ vừa rồi còn rất hung hăng càn quấy, trực tiếp bị xỏ xuyên trái tim, đầu nghiêng, chết không nhắm mắt.
- Bắt Dạ Côn lại!
Hoàng Lập lạnh giọng quát.
Dạ Côn tranh thủ thời gian nói rõ lí do:
- Hiểu lầm... thật sự là hiểu lầm, ta căn bản không có quen biết người kia.
Hoàng Dương Văn phẫn nộ quát:
- Dạ Côn! Phụ hoàng ta đối với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại vì một chút chuyện này mà giết phụ hoàng! Người đâu! Bắt Dạ Côn lại, bản Thái Tử muốn treo Dạ Côn ở cửa thành, bạo sài đến khi tro cốt tróc ra!!!
- Các ngươi nghe ta giải thích, nhất định là có người muốn hại ta, muốn phá hư quan hệ giữa Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc, các vị nhất định phải tỉnh táo!
Hiện tại đầu óc Dạ Côn đều xoay vòng vòng, sự tình phát sinh quá đột nhiên, căn bản không có cách nào suy nghĩ bình thường được.
- Dạ Côn! Biết ngày lần này ngươi đến không đơn giản, ngươi ở ngoài sáng, người kia ở trong tối, ám sát quân chủ Ngũ Nhạc! Ngươi chính là kẻ gây ra chiến tranh!
Hoàng Lập hất tay áo lên, một đạo ánh bạc đột kích, căn bản không có ai phát hiện ra ám khí này.
Ám khí của Ngũ Nhạc nhanh tàn nhẫn chuẩn, lợi hại nhất chính là ám khí không có khí tức gợn sóng, đây là điểm chí mạng nhất.
Nhưng Dạ Côn thấy được ám khí của Hoàng Lập, thầm nghĩ người này hèn hạ, trước đó còn cười tủm tỉm, đảo mắt liền đòi mạng ngươi.
Dạ Côn thậm chí cảm giác, đây đều là giả.
Dạ Côn hơi nghiêng người qua một chút, động tác rất tùy ý, nhưng lại dễ dàng tránh đi ám khí.
Chuyện này khiến Hoàng Lập nhướng mày, Dạ Côn này thế mà né được! Không phải hắn chỉ chó thực lực Kiếm Hoàng thôi sao? Sao có thể tránh được, xem ra là vận khí.
Chỉ thấy Hoàng Lập tiếp túc hất tay, lại có một đạo ám khí đột kích.
Dạ Côn thầm nghĩ hèn hạ, đã dùng một lần, không thành công coi như xong, ngươi thế mà còn dùng lần thứ hai.
Còn biết xấu hổ hay không.
Dạ Côn cũng phát bực, các ngươi quá phách lối.
Đưa tay hất lên, nguyên bản ám khí hung hãn thế mà dưới một cái phất tay của Dạ Côn bay thăng lên nóc nhà...
Sau đó đụng vào rìa của chiếc đèn treo, bay lệch sang một bên, tiếp đó đụng vào rìa một chiếc đèn treo bên cạnh, lại tiếp tục thay đổi quỹ tích.
Mọi người có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Đinh đinh đinh...
Dạ Côn hơi khẽ cau mày, đây là âm thanh gì?
Phốc thử!
Ám khí cải biến phương hướng thế mà xuyên thấu mi tâm của Hoàng Lập.
Lúc này Hoàng Lập khó có thể tin, ám khí mình bắn ra, tại sao lại quay ngược công kích mình?
Cảm nhận lãnh ý trên đầu, Hoàng Lập chỉ Dạ Côn hô:
- Dạ Côn! Dạ Côn! Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Nói xong liền ngã trên mặt đất, mi tâm bắt đầu chảy máu.
Hoàng Dương Văn choáng váng, nhìn Dạ Côn quát:
- Hay cho một tên Dạ Côn! Giết quân chủ không thành, còn giết chết Vương Gia! Lòng dạ đáng chém!!!
- Thái Tử, ngươi có tin ta không?
Dạ Côn thành khẩn nói ra.
- Ta sao có thể tin ngươi, ta muốn báo thù rửa hận cho phụ hoàng cùng hoàng thúc! Dạ Côn, nhận lấy cái chết!
Ánh mắt Hoàng Dương Văn đỏ bừng, lập tức bộc phát ra thực lực cường đại.
Phốc thử một tiếng!
Cái cằm của Dạ Côn đều sắp chạm mặt đất, cứ như vậy nhìn Hoàng Dương Văn trúng một đao, người áo đen kia đứng ở bên ngoài hô:
- Dạ Côn! Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Còn không chạy?!
Toàn trường đều bối rối, Dạ Côn liên tục giết ba người trong hoàng thất Ngũ Nhạc.
Dạ Côn nhìn người áo đen, trực tiếp xông ra ngoài, cái tên vương bát đản ngươi... luôn muốn hãm hại Côn ca ta!
Tuyệt Thiên thấy Dạ Côn chạy ra ngoài, lông mày xiết chặt, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong cung điện tràn ngập mùi máu tươi.
Thân là quốc sư, Bạch Hiểu đứng dậy, trầm giọng nói ra:
- Thái Kinh khinh người quá đáng! Giết ba người Ngũ Nhạc ta! Còn chạy!
- Không sai! Chúng ta phải giết qua! Báo thù rửa hận cho quân chủ, Thái Tử, Vương Gia!
- Đúng! Giết sạch tất cả mọi người ở Thái Kinh!
- Giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận