Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 52: May Mà Côn Ca Ta Đủ Cứng

Không phải chứ, vừa rồi còn tưởng rằng chẳng qua là một con mèo, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại xuất hiện nguy cơ, mấy chuyện ngoài ý muốn này đến cũng nhanh quá đi.
- Nguyên lai là một con mèo thối, dọa lão tử sợ một phen.
Phong Điền thở hắt ra, lập tức nhìn con mèo đen dưới chân chửi rủa.
Ba Uyển Thanh tức giận nói ra:
- Nó chẳng qua là một con mèo nhỏ đáng yêu mà thôi.
Nói xong còn chuẩn bị đưa tay ra ôm.
Dạ Côn bị động tác của nàng hù dọa, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm này, một con côn trùng cũng không thấy đâu, tự nhiên khi không xuất hiện một con mèo, chẳng lẽ ngươi thấy chuyện này bình thường ư?
- Uyển Thanh! Không được ôm!
Dạ Côn lạnh giọng quát.
Hai tay Ba Uyển Thanh dừng ở trước người mèo đen, con ngươi mèo đen dần dần co vào, lông tóc trên người chậm rãi đứng thẳng.
Dạ Tần lập tức kịp phản ứng, trực tiếp bổ nhào lên người Ba Uyển Thanh, mèo đen vồ hụt, tan biến trong đêm tối.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến bầu không khí lại trở nên khẩn trương lên.
- Đại ca!
- Côn ca!
Trong lòng Dạ Côn có một vạn con cừu non đang chạy, thật coi Côn ca ta là thần sao? Trong nháy mắt liền có thể diệt con mèo này?
Nhưng nhìn ánh mắt trông đợi của đám hài tử, Dạ Côn thở phào thật sâu một cái, cũng may cường độ thân thể mình vẫn được, trước nghĩ biện pháp xử lý con mèo này đã.
Trên ngọn cây tiếp tục truyền đến âm thanh ào ào, con mèo kia cũng không hề rời đi, đang chuẩn bị phát động lần công kích thứ hai, Dạ Côn chỉ có thể dựa vào cường độ thân thể ngạnh kháng.
Trong nháy mắt, một cỗ khí tức nghiêm nghị kéo tới, lông mày Dạ Côn ngưng tụ, vô thức duỗi hai tay ra.
Chỉ thấy móng vuốt mèo đen tản ra hàn mang, có thể tưởng tượng được, mấy cái móng vuốt sắc bén kia có thể dể dàng xé nát thân thể con người.
Nhưng Côn ca ta rất cứng rắn!
Bây giờ suy nghĩ lại, may mà có thân thể cứng rắn này, bằng không thì hôm nay tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này, cũng xem như nhân họa đắc phúc vậy.
Bàn tay Dạ Côn trong nháy mắt giữ chặt móng vuốt của mèo đen.
Như thế có tính là mười ngón nắm chặt không nhỉ.
Mượn lực đạo mèo đen vọt tới, Dạ Côn vươn mình xinh đẹp, đè mèo đen xuống đất.
Bốn người bên cạnh nhìn một mặt mộng bức, cảm giác thật là lợi hại, lại cảm thấy bộ động tác này có điểm là lạ, đùa bỡn điêu luyện như vậy, chẳng lẽ bình thường hay dùng một chiêu này ư?
- Côn ca! Chơi nó!
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn hai người chăm chú ôm nhau, quả là sắp sợ tè ra quần.
- Đại ca! Cẩn thận!
Dạ Tần lo lắng hô, tay nắm chặt cung tiễn của Ba Uyển Thanh, muốn trợ đại ca một chút sức lực, thế nhưng đại ca cùng mèo đen ôm cùng một chỗ, căn bản không có cách nhắm chuẩn, nếu như bắn trúng đại ca vậy liền xong rồi.
Dạ Côn gắt gao nhìn chằm chằm mèo đen trước mặt, chợt phát hiện tầm mắt mèo đen khá là quái dị, tựa như nữ hài tử bị cợt nhã, giống như động tác này của mình hết sức không tôn trọng nó.
Dạ Côn lắc đầu, ánh mắt một con mèo đen lấy ở đâu nhiều biến hóa như vậy, khẳng định là đang mê hoặc mình.
Meo!
A Lâm phiên dịch:
- Nhân loại vô sỉ!
- Meo cái đầu của ngươi!
Dạ Côn một tay đè đầu mèo đen lại, mèo đen tựa hồ cũng mộng bức, vô hạn lửa giận ở trong lòng bùng cháy, mình thế mà bị một tên nhân loại đè xuống! Đây chính là đang đè tôn nghiêm của mình xuống!
Mèo đen nổi khùng! Toàn bộ thân hình dần dần biến lớn, lông đen trên người dần dần biến thành màu trắng bạc, tản mát ra điểm điểm quang diệu, bên trong sự mỹ lệ mang theo tử vong.
Dạ Côn cứ như vậy nhìn mèo đen dưới thân biến thành mèo to màu bạc trắng, đây chỉ sợ không phải mèo đi.
- Đại ca! Đây là Miêu Yêu!
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh, vẫn là đừng để cho chúng ta biết đi, đụng phải một con mèo yêu, xong...
Dã thú không thể biến thân, chỉ có hóa thành yêu thú mới có biến thân, thậm chí tu luyện đạt đến đỉnh phong, liền có thể hóa thành nhân loại mê hoặc vạn dân.
Dạ Côn cũng ý thức được, đây không phải một con mèo bình thường, trong lòng thầm mắng một tiếng, có loại cảm xúc không may dâng lên, căn bản không có cách nói rõ lí do.
"Meo!"
A Lâm phiên dịch:
- Ta cắn chết ngươi!
Nhìn cái kia đầu trọc thật to kia, miêu yêu liền trực tiếp hạ khẩu, hàm răng sắc bén kia phảng phất có thể xé nát hết thảy.
Thế nhưng!
Meo meo meo!!!!
A Lâm phiên dịch:
- Răng của ta!!!
Lần ngoạm này dùng quá sức, dẫn đến răng đều cắn đứt, nhìn cái đầu trọc to lớn trước mặt, miêu yêu hận không thể vặn bung ra, xem thử xem là cái gì làm, lái cứng rắn như thế.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, còn tưởng rằng mình sắp bị nuốt sống, còn may... còn may... đầu Côn ca ta đủ cứng.
Thế nhưng... lực lượng Côn ca ta không ép nổi con mèo này.
Miêu yêu tứ chi đạp một cái, thân thể Dạ Côn hiện lên một cái đường vòng cung bay thẳng vào trong bóng tối.
Miêu yêu vươn mình một cái, quay đầu lộ ra tử vong ngưng thị, sau đó tan biến trong đêm tối, xem ra muốn sống chết với tên đầu trọc này rồi.
- Đại ca!
- Đại ca!
Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh hô to một tiếng, chuẩn bị tiến lên nghĩ cách cứu viện Dạ Côn, nhưng còn chưa đi một bước.
Một bóng người xuất hiện ở trước mặt, bên hông cột vài miếng lá cây.
- Các ngươi đứng tại chỗ không nên động.
Bóng người chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh.
Mà Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh thấy khuôn mặt này, sửng sốt một chút, hai người trợn trắng mắt lên, trong nháy mắt té xỉu.
Ngô Trì gãi gãi đầu trọc, những hài tử này, lá gan cũng quá nhỏ đi.
Thấy một người chết đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, cho dù là người trưởng thành đoán chừng cũng bị dọa ngất đi, huống chi là hài tử mười tuổi chứ.
Ngô Trì thấy bốn đứa nhỏ té xỉu, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra, bố trí một cái kết giới vây quanh, lại khắc xuống phù ấn định vị phía trên kết giới, làm xong tất cả những thứ này, Ngô Trì lập tức đi tìm Dạ Côn, tên Dạ Côn này được Vi lão nhìn trúng, nếu như mất rồi, thật đúng là không tiện bàn giao.
Lúc này Dạ Côn đang làm gì? Đương nhiên là đang chạy trốn, miêu yêu đuổi theo phía sau không bỏ.
Nhưng loại tốc độ này của miêu yêu không nhanh không chậm, giống như đang trêu đùa Dạ Côn vậy.
Dạ Côn đang chạy tựa hồ có thể cảm giác được, nhưng còn có biện pháp nào đâu, Côn ca ta vô phương biến thân a, con mèo này bật hack rồi.
- Chờ một chút!
Dạ Côn không chạy, sợ chút nữa miêu yêu còn chưa xử lý, bản thân đã mệt chết trước.
Miêu yêu dừng bước, chậm rãi đi đến chỗ Dạ Côn, bộ pháp có chút xinh đẹp, có lẽ đây là bệnh chung của họ nhà mèo đi.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, cứ như vậy nhìn miêu yêu tiến lại gần mình, đầu óc đang điên cuồng chuyển động, mau xảy ra chuyện ngoài ý muốn a, còn đợi tới khi nào, nếu như lúc này tới một đạo thiên lôi, vậy không thể tốt hơn rồi.
Miêu yêu vây quanh Dạ Côn hít hà:
- Meo!
- Nhân loại, muốn chết như thế nào!
Nhìn miêu yêu trước mặt có hình thể như hổ, linh cơ Dạ Côn bỗng nhiên khẽ động, lần nữa vươn mình xinh đẹp, thế mà cưỡi lên, sau đó hai tay ôm chặt lấy cổ miêu yêu, động tác này phảng phất như đã dùng vô số lần.
Miêu yêu cứng đờ, ngàn vạn lần không nghĩ tới, tên đầu trọc này thế mà cưỡi ở trên lưng mình!
Một cỗ sát khí kinh khủng mang theo cuồng bạo bao phủ bốn phía, Ngô Trì đang tìm kiếm Dạ Côn trong bóng đêm cũng lập tức cảm giác được, hoả tốc lao đến nơi sát khí phát ra, vẻ mặt nặng nề vô cùng, đây là một cỗ yêu khí!
Không nghĩ tới ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm còn có yêu thú. Cỗ yêu khí này đúng là khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận