Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 296: Tổ Ba Ngươi Gây Trở Ngại

Mặc dù đã đến Thái Kinh, nhưng Uyển Nhiên đột nhiên phát hiện, mình không thích Thái Kinh, mình vẫn thích gian nhà gỗ nhỏ trên núi kia hơn, ở nơi đó tràn ngập những hồi ức mỹ hảo.
Hồn Thí Thiên thở dài, kỳ thật cũng muốn cùng Uyển Nhiên trở về nơi đó, nhưng mà không được.
- Uyển Nhiên, đúng lúc ta muốn nói với nàng chuyện này.
Thấy Hồn Thí Thiên đột nhiên nghiêm túc, Uyển Nhiên ngồi thẳng người:
- Chuyện gì? Có phải còn có hiểu lầm gì đó chưa làm rõ không? Không cần lo lắng, từ từ sẽ tốt thôi.
Thấy bộ dáng lo lắng của Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên không khỏi đưa tay kéo Uyển Nhiên vào trong ngực của mình:
- Uyển Nhiên, cám ơn nàng.
Tim Uyển Nhiên đập rất nhanh, thẹn thùng hỏi:
- Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên cám ơn ta rồi?
- Trước khi ta gặp được nàng, ta không phải một người tốt.
- Hừ, ta đã nhìn ra, đã giết nhiều người như vậy.
Uyển Nhiên tức giận nện Hồn Thí Thiên một thoáng, dù sao Uyển Nhiên rất chán ghét kẻ giết người.
- Nàng có trách ta không?
- Có.
Uyển Nhiên nói xong tiếp tục nói:
- Đáp ứng với ta, sau này không nên giết người, ta không thích thấy ngươi giết người.
- Được, ta đáp ứng nàng.
Hồn Thí Thiên nghiêm túc nói, đây là một loại hứa hẹn đối với Uyển Nhiên.
- Được, ta tha thứ cho ngươi, khi nãy ngươi muốn nói gì?
- Chúng ta tạm thời không thể trở về.
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra.
Uyển Nhiên rời khỏi vòng tay của Hồn Thí Thiên, nghiêm túc hỏi:
- Có phải chưởng viện không cho phép ngươi đi?
- Thánh Nhân muốn ta lưu lại trợ giúp chưởng viện, vào bên trong Thiên La Viện làm việc, nàng cũng biết, lời của Thánh Nhân chính là thánh chỉ, ta cũng không có cách nào.
Hồn Thí Thiên chỉ có thể nói như vậy, cũng không có lừa gạt Uyển Nhiên, hiện tại duy nhất lừa gạt Uyển Nhiên chính là vụ án hài nhi kia.
Uyển Nhiên trầm mặc.
Chuyện này khiến Hồn Thí Thiên có chút lo lắng, giữ chặt hai tay Uyển Nhiên:
- Ta... Uyển Nhiên nàng có thể lưu lại không?
- Hồn Thí Thiên, ta... chúng ta không thể trở về được sao?
Uyển Nhiên thật muốn trở về.
Hồn Thí Thiên dùng hiệu trung đổi lấy mệnh, sao có thể đi, lần này đi, Uyển Nhiên sẽ biết rõ chân tướng.
- Uyển Nhiên, Thánh Nhân nói, chỉ cần hai năm, hai năm sau chúng ta liền trở về, có được không.
Hồn Thí Thiên thấp giọng nói ra, có lẽ không tới hai năm, mình đã phải biến mất trên cõi đời này.
Ngẫm lại thật đúng là tự tư, căn bản không có để ý tới tâm tình của Uyển Nhiên, thậm chí còn đang lừa Uyển Nhiên.
Bởi vì đến lúc đó vẫn không thể cùng ngươi trở về.
Chỉ có thể trân quý khoảng thời gian này, khiến Uyển Nhiên thật vui vẻ.
- Thật ư?
Uyển Nhiên nhìn Hồn Thí Thiên hỏi.
Hồn Thí Thiên nhẹ gật đầu:
- Ừm, thật.
- Vậy được rồi, chúng ta liền ở lại đây, sau này ngươi đi làm việc, ta ở trong nhà nấu cơm cho ngươi.
Uyển Nhiên khẽ cười nói, nàng chính là một cô gái như vậy, chỉ cần nghĩ thông suốt, liền sẽ không xoắn xuýt.
Hồn Thí Thiên cũng lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Được, về sau ta kiếm tiền nuôi gia đình.
- Ừm, cố gắng lên a ~
- Vậy ta phải ăn no rồi.
- Món ăn có đủ hay không, không đủ ta lại đi xào.
- Đủ rồi đủ rồi.
Nhìn Hồn Thí Thiên ăn món mình nấu, Uyển Nhiên cũng phi thường vui vẻ.
- Đúng rồi, hôm nay ta nhìn thấy ba thớt ngựa rất xinh đẹp, chính là loại cực kỳ dễ nhìn kia.
- Ồ? Là ngựa gì?
- Có cánh, bay lên còn có hào quang.
Nói xong Uyển Nhiên còn huơ hai tay biểu diễn một thoáng, Hồn Thí Thiên thấy thế đều cười ra tiếng, thật là đáng yêu.
- Uyển Nhiên, nàng nói hẳn là Bạch Vũ Mã.
- Nguyên lai là Bạch Vũ Mã, hẳn là rất đắt.
Hồn Thí Thiên nhìn thấy Uyển Nhiên như vậy, quyết định mua cho Uyển Nhiên một thớt tới chơi, chỉ cần nói một câu mà thôi.
- Nếu thế, chờ đến lúc phát bổng lộc, ta mua cho nàng một thớt.
- Được rồi được rồi, rất đắt, cho dù có, còn phải mua xe ngựa, cưỡi ra ngoài còn tốn phí chỗ đậu, không được mua, biết không?
Uyển Nhiên chững chạc đàng hoàng nói ra.
- Uyển Nhiên nhà ta thật biết tiết kiệm tiền cho ta.
- Chuyện này đương nhiên, là ngươi may mắn.
- Đúng vậy, ta quả thật là con cưng của trời xanh.
Hồn Thí Thiên cảm giác, đời này ngoại trừ gặp sư phụ ra, đó chính là gặp được Uyển Nhiên.
Sau đó, Uyển Nhiên kể chuyện mấy ngày nay tại Thái Kinh, Hồn Thí Thiên im lặng nghe.
Viện nhỏ mặc dù không có gì đáng chú ý, nhưng lại mang theo một cỗ ấm áp.
Lúc này Dạ Côn cũng đang ăn trưa, hồn nhiên không biết, mình sắp bị làm bia đỡ đạn.
- Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Dạ Tần tò mò hỏi, mặc dù bây giờ đi tới Thái Kinh, thế nhưng cảm giác hình như không có chuyện gì để làm.
Phảng phất giống như mình đã vô địch rồi vậy, tu luyện đều ném sang một bên, mình quá sa đọa rồi.
Nên bắt đầu tu luyện lại mới phải.
Dạ Côn cũng không nghĩ tới vấn đề này, đối với chuyện sau này cũng rất mờ mịt.
- Ăn cơm trước đi, vấn đề này chúng ta từ từ nghĩ.
Dạ Côn cười nói.
Trưởng Tôn Nhị thấp giọng nói ra:
- Nếu như phụ hoàng bên kia phát khởi chiến sự, chúng ta sẽ không được bình tĩnh như vậy nữa.
Nguyên Chẩn và Phong Điền nghe xong, đều trở nên nặng nề.
Dạ Côn dĩ nhiên biết, nếu như phát sinh chiến sự, tự nhiên có Thái Kinh hùng sư tiến đến nghênh chiến.
Thế nhưng làm người nổi bật thế hệ trẻ, cũng sẽ phái ra chiến trường, học một ít kinh nghiệm gì đó, biết thế nào là chiến tranh, thế nào là tàn nhẫn!
Nếu như chiến bại, như vậy tất cả nam nhân, liền phải ra chiến trường, bảo vệ Thái Kinh.
- Hẳn là sẽ không đi, dù sao đã bình tĩnh nhiều năm như vậy
Tử Yên bên cạnh ôn nhu nói.
- Loại chuyện như chiến tranh không thể nói trước được, hiện tại liên tiếp xảy ra chuyện, nhất định có người hy vọng thấy cục diện này.
Trưởng Tôn Nhị âm u nói ra, đều không có tâm tình ăn cơm.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đệ muội nói đúng, chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng, đệ đệ, Nguyên Chẩn, Phong Điền, cơm nước xong xuôi liền tu luyện.
Tổ ba ngươi gây trở ngại, quả thật cần phải tu luyện.
Liệt Cốt lại có chút vui vẻ, run rẩy rất tốt, thích nhất run rẩy, thích nhất là nhìn biểu tình kinh khủng của những người kia.
- Tối nay ra ngoài chơi, có ai báo danh không?
Liệt Cốt đột nhiên hướng phía mọi người hô.
Dạ Côn:......
Dạ Tần:......
Liệt Cốt thúc à, cho dù muốn đi ra ngoài, ngươi cũng không cần trắng trợn như thế chứ, ban đêm lặng lẽ ra ngoài là được.
Nói thế nào cũng là lần đầu tiên tới Thái Kinh, Dạ Côn cũng muốn xem thử một chút.
Nhưng mình có hai vị thê tử thích ăn dấm, còn có một cô nàng chưa xuất giá.
- Thiếu gia, ngoài cửa có người tìm.
Đông Tứ đột nhiên đi tới cung kính nói ra.
- Có người đến tìm?
Mình mới tới Thái Kinh, liền có người đăng môn bái phỏng sao...
- Ừm, là phụ thân của phu nhân.
Đông Tứ nhìn về phía Nhan Mộ Nhi.
Người tới chính là phụ thân của Nhan Mộ Nhi, Nhan Thừa Thiên.
Lúc này Nhan Thừa Thiên còn tưởng rằng Nhan Mộ Nhi là nữ nhi của mình.
Nguyên lai là cha vợ tới, bất quá Dạ Côn đối vị cha vợ này không có hảo cảm, lúc trước mình thành hôn, còn tới gây rối.
Nếu như không phải Nhan Mộ Nhi, liền để thiên hàng chính nghĩa rồi.
- Mộ Nhi, muốn đi gặp không?
Dạ Côn quay đầu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận