Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 315: Vẫn Nên Tu Luyện

Sau khi rời khỏi tửu quán, trong đầu Dạ Côn điên cuồng hồi tưởng lại, nam nhân này nói muốn giết tất cả mọi người... cũng phải có động cơ...
Còn có phương diện thực lực, thực lực của người kia thâm bất khả trắc, tiểu nữ hài kia dường như cũng rất cường hãn, nếu như vừa mới đánh lên, mình còn có phần thắng sao?
Hiện tại Dạ Côn không nắm chắc, bởi vì cho tới bây giờ vẫn chưa từng phóng thích ra toàn bộ lực lượng, cũng không biết mình có thể đạt đến mức độ nào.
Nếu như ngay cả tiểu nữ hài còn không chiến thắng được? Vậy làm thế nào chiến thắng nam nhân kia?
Dạ Côn cũng không trở về phủ đệ, mà là đi vô định trên đường phố, tự hỏi vấn đề nghiêm trọng này.
Kẻ địch trước kia, nói thật... Dạ Côn cũng chưa từng nghiêm túc đối đãi qua, cơ hồ đều là đùa giỡn, Dạ Côn biết thực lực của mình có thể chiến thắng, còn có Đông Tứ và Đát Từ ở bên cạnh, có đôi khi thậm chí không cần tự mình ra tay.
Thế nhưng hôm nay đụng phải bọn họ, loại cảm giác này không còn...
Trong lòng Dạ Côn đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ, bản thân phải nhìn thẳng vào thực lực của mình, tránh việc có một thân thực lực mà không thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Nhìn lại một chút, tại Kiếm Trủng lấy được ba thanh kiếm, đến nay vẫn chưa lấy ra nghiên cứu kỹ càng một phen.
Sau khi dung hợp đạo lực của hai vị Thiên Tôn, còn có thể tiếp tục tu luyện hya không.
Bởi vì cảm giác... mình không phải đối thủ của nam nhân kia.
Mang theo bước chân nặng nề, Dạ Côn cũng không biết nên đi đâu, tâm tình bao la mờ mịt.
Dạ Côn còn quá trẻ, kinh nghiệm sống chưa nhiều, chưa thể trưởng thành được, Diệp Hoa xuất hiện xem như dạy cho Dạ Côn một bài học.
Khiến Dạ Côn biết một chuyện, thực lực của ngươi ở trong mắt bản tôn, còn chưa đủ tư cách khiêu chiến.
Cho dù ngươi có thể bảo vệ bản thân, nhưng ngươi có thể đồng thời bảo vệ người khác sao?
Mà bản tôn, muốn bảo vệ người nào, liền nhất định có thể bảo vệ người đó.
- Ôi...
Một âm thanh bất ngườ vang lên khiến Dạ Côn lấy lại tinh thần, chỉ thấy một cô nương bị h mình đụng trên mặt đất.
- Ngươi không sao chứ.
Dạ Côn liền đi tới hỏi thăm.
- Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi ta còn đang gọi ngươi đây.
Uyển Nhiên nhẫn nhịn nghẹn miệng, nhưng cũng không trách Dạ Côn.
Dạ Côn áy náy nói ra:
- Thật ngại quá, vừa rồi đang suy nghĩ viễn vong, không có nhìn đường.
Nhìn cô nương trước mặt, Dạ Côn cảm giác mình đã gặp qua ở đâu rồi...
Nghĩ ra rồi, lúc vừa mới đến phủ đệ, cô nương này cũng ở gần đó, còn cười với mình.
- Ây, là ngươi à.
Uyển Nhiên cũng nhớ Dạ Côn, chỉ là vừa rồi bị cái đầu trọc kia lóe lên một cái.
Dạ Côn đỡ Uyển Nhiên lên:
- Chính là ta...
Dạ Côn gian nan cười một tiếng, hiện tại muốn cười đều không cười được.
Uyển Nhiên vỗ vỗ trường bào:
- Ngươi... hình như tâm tình ngươi không được tốt.
- Rõ ràng như vậy sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đã sắp viết lên trên mặt luôn rồi kìa.
Uyển Nhiên cười nhẹ nói.
Dạ Côn cười cười, tâm tình hiện tại sao có thể tốt được.
- Người có tiền như các ngươi cũng buồn rầu ư?
Uyển Nhiên tò mò hỏi, thế giới của người có tiền nàng thật không hiểu nổi, còn gì phải buồn phiền cơ chứ, cơm ngon mặc ấm sinh hoạt không lo nghĩ, bản thân mình còn vì một ngày ba bữa mà phiền lòng đây.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Ta nào phải người có tiền gì.
- Ta biết Bạch Vũ Mã, ngươi lại có ba thớt, đây chính là biểu tượng của kẻ có tiền.
Uyển Nhiên khoa tay một thoáng, Dạ Côn thấy thế đều cười, cô nương này thật là đặc biệt.
- Ta cũng không phải kẻ có tiền gì cả, giống như ngươi, đều sinh hoạt ở trong Thái Kinh này.
Uyển Nhiên đột nhiên kinh hô:
- Ai nha, ta phải trở về nấu cơm trưa, Hồn Thí Thiên sắp trở về.
Hồn Thí Thiên?
Không biết...
Dạ Côn chỉ gặp qua Hồn Thí Thiên, nhưng tiết Khánh Nguyên hôm đó, Hồn Thí Thiên từ đầu tới đuôi tự xưng Kiếm Đế, cũng không nói y tên gì.
- Được rồi.
- Lần sau tìm ngươi chơi, tạm biệt.
Uyển Nhiên phất phất tay, một mạch chạy thẳng về nhà.
Dạ Côn phất phất tay, chậm rãi buông xuống, đúng là một cô nương đáng yêu.
Thở dài một hơi, Dạ Côn liền trở về phủ đệ, quyết định phải nghiên cứu vấn đề thực lực của mình mới được.
Kỳ thật Cổ Sâm Thụ nói rất đúng, mình chỉ có sức mạnh, thiếu khuyết võ kỹ, nếu như ở trong đối chiến, chỉ sợ sẽ gặp phải thua thiệt.
Chính mình có quá nhiều thứ phải bảo vệ.
Mẫu thân, phụ thân, đệ đệ... còn có thê tử... không thể để cho bọn họ bị thương tổn được.
Cho nên mình nhất định phải đề cao thực lực! Đến khi có thể chống lại nam nhân kia!
Trở lại phủ đệ, Dạ Côn lần nữa phủ lên nụ cười, chuyện này hắn không định nói với mọi người, như thế sẽ khiến bọn họ lo lắng.
- Đại ca, mua gì trở về thế?
Dạ Tần đang tu luyện quay đầu lại hỏi nói, áo choàng màu trắng trên người đều ướt đẫm.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền bên cạnh cũng rat61 nỗ lực.
Dạ Côn cười nói:
- Không có mua.
- Ồ, các tẩu tẩu đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi đấy.
- Ừm.
Dạ Côn cười cười, chuẩn bị tìm Đông Tứ và Đát Từ tâm sự.
Nhìn xem còn biện pháp gì có thể mạnh lên không.
Đông Tứ và Đát Từ nghe lão sư nói như thế, đều khiếp sợ không thôi.
Lão sư ngươi đã mạnh như vậy, thế mà còn muốn mạnh hơn, quả thật khiến cho đám đệ tử chúng ta mặc cảm!!!
- Lão sư, chúng ta căn bản chưa đạt đến cảnh giới của ngài, không thể nào cảm nhận được, cũng vô phương cho ý kiến.
Đát Từ cung kính nói ra, nếu như nói bậy, khiến lão sư luyện lệch thì biết làm sao.
Dạ Côn tầng tầng thở hắt ra, ngay cả Đông Tứ và Đát Từ cũng không có cách nào.
- Lão sư, kỳ thật đến cảnh giới này của ngài, tiện tay vung lên liền có thể cộng minh cùng thiên địa, nếu như muốn mạnh hơn, hẳn nên tập trung vào ba thanh kiếm kia, dùng thực lực hiện tại của lão sư, hẳn có thể mở ra tam đoạn...
Đông Tứ đưa ra ý kiến của mình, Đát Từ bên cạnh yên lặng nhẹ gật đầu, cũng đồng ý.
Trước đó Dạ Côn cũng nghĩ như vậy, muốn tăng cảnh giới lên là việc quá khó khăn, hiện tại nên chú tâm tìm hiểu rõ ràng ba thanh kiếm của mình mới phải.
Đát Từ cung kính nói ra:
- Lão sư, chúng ta đã biết Kiếm Linh có tam đoạn, nhưng học sinh cho rằng, nếu như có thể mở ra đoạn thứ tư, như vậy sẽ mạnh hơn cả Thần Kiến, chẳng qua là hiện tại không ai có thể làm được chuyện này, lão sư không ngại thử một chút.
- Lão sư, đừng nghe Đát Từ, nếu như tận lực truy cầu tứ đoạn, tuyệt đối sẽ không thành công, học sinh đã thử qua, không tài nào được Kiếm Linh tán thành.
Đông Tứ lập tức phủ định ý kiến của Đát Từ.
Sắc mặt Đát Từ tối đen, cảm giác con hàng này ở trước mặt lão sư bôi đen mình:
- Đông Tứ, ngươi không được, không có nghĩa là lão sư không được!
- Ngươi đây là tại hại lão sư!
- Ta nào có, ngươi đừng ở trước mặt lão sư nói lung tung!
Dạ Côn nhìn hai người bắt đầu cãi lộn, bất đắc dĩ nói ra:
- Được rồi, lão sư đã biết, ta sẽ chậm rãi nghiên cứu, mấy ngày gần đây hai người các ngươi hãy bảo vệ tốt người trong nhà.
- Vâng, lão sư.
Đông Tứ và Đát Từ chắp tay nói ra.
Ngay cả hai tên đệ tử đều không có cách nào khiến cảnh giới tăng lên, hiện tại chỉ có thể bắt đầu từ chỗ ba thánh kiếm.
Xem ra hiện tại phải tìm một vài loại kiếm kỹ cao thâm một chút, nhưng kiếm pháp có thật quan trọng như vậy không? Dạ Côn không nhịn được thầm nghĩ, phía dười thực lực tuyệt đối, tất cả kiếm kỹ đều chỉ là vật trang trí.
Đúng rồi!
Còn có Pháp Đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận